Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Quan Âm Thị Kính
Đăng bởi Vanachi vào 23/10/2005 02:07
Sư khen rằng: “Kẻ nho phong,
Đã say đến chữ sắc không đấy mà!
Kìa bào, kìa ảnh phút qua,
350. Kìa sương, kìa chớp, kìa là chiêm bao
Lọ là tranh trí thấp cao,
Kẻ xem khoái chí, người gào thất thanh
Lấy ai làm nhục làm vinh,
Trăm năm là nấm cỏ xanh rì rì.
355. Sao bằng vui thú liên trì,
Dứt không tứ tướng, sá gì nhị biên,
Đạo này huyền thực là huyền,
Hư vô mà vẫn trang nghiêm thế này,
Tiểu đã mến đạo đến đây,
360. Kính Tâm tên đặt từ nay gọi thường.”
Vâng lời nương cảnh thượng phương,
Khêu đèn bát nhã, gióng chuông tam huyền.
Chân kinh ghi chữ tâm truyền,
Trực toà Long nhiễu, vui miền Hổ khê.
365. Đòi cơn tưởng nỗi hương khuê,
Người đi nghìn dặm, bóng về năm canh.
Sự mình, mình giận với mình,
Nặng tình cũng phải nén tình làm khuây.
Thanh gươm trí tuệ mài đây,
370. Bao nhiêu khổ não cắt ngay cho rồi.
Hương xông pháp giới ngùi ngùi,
Thông rung trống kệ, trúc hồi mõ kinh.
Có người cảnh lại càng thanh,
Bồn không cũng nảy ra cành liên hoa.
375. Đã lồng ba tấm cà sa,
Nhưng người tiên vần trông ra khác phàm.
Dập dìu trước chốn thiền am,
Kẻ hoài xuân những muốn làm ni cô.
Ngỡ chàng Phan Nhạc đấy ru,
380. Ra đâu cũng ném quả cho tiếc gì.