Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 11/03/2007 10:58
Nàng truyền đóng lại nghỉ ngơi,
Lên đền dạo cảnh, xem chơi gọi là.
Huyện thành sắm sửa gần xa,
Đài vừa dọn sạch, nàng vừa xuống xe.
Hương đăng vừa đủ lễ nghi,
Tiện, nàng lên đấy lạy về gia hương.
Quan quân đóng chật huyện đường,
Một nàng Hạnh với hai chường cùng lên.
Từng từng đợt dưới, đợt trên,
1010. Ngẫm xem phong cảnh bốn bên trập trùng,
Cao cao thôi lại từng từng,
Trời như khổ thấp, đất bằng dường xa,
Bảo nhau rồi mới nhận ra,
Đông nam phương ấy, ấy là cố hương.
Xuân sinh đón biết ý nường,
Muốn điều từ biệt với chường Mai sinh.
Một mình bước xuống làm thinh,
Mặc ai trên ấy tự tình với ai.
Trông chàng nàng mới rỉ tai:
1020. “Trăm năm ghi tạc một lời từ đây.
“Bao nhiêu tình tự xưa nay,
“Tóc tơ giãi một chốn này là thôi!”
Mai sinh nhân lúc vắng người.
Gạt ngang nước mắt, bày lời trước sau:
“Nói càng như gợi cơn sầu,
“Trách vì phúc bạc xứng đâu má đào.
“Tấc lòng thề với trời cao,
“Quản chi trắng tóc, nỡ nào nối dây.
130. “Sẵn ngôi phi hậu dành ngày vinh hoa.
“Riêng ai trách lẫn trời già,
“Xe tơ sao khéo hững hờ cợt ai.”
Nàng rằng: “Lời dạy dường sai,
“Tấm thân đã phó cửa Mai những ngày.
“Sông dù cạn núi dù lay.
“Đã liền xương trắng dám thay lòng vàng.
“Đem thân đối với cương thường.
“Tạ lòng người cũ treo gương dưới đời.
“Mình nào sánh với tanh hôi?
1040. Mặt nào còn đứng cõi đời được ru!
“Khuyên chàng ghi nghĩa xuân thu,
“Mối tình hãy gác, nỗi thù chớ quên.
“Cùng em cho tiện sách đèn,
“Công danh gặp hội thanh niên đương vừa,
“Một mai lộc nước phấn vua,
“Danh mình cũng rạng, thù nhà cũng xong.
“Thân ai đành trọn chữ tòng,
“Suối vàng tươi mát, má hồng lây thơm.
“Rồi đây kẻ bắc, người nam,
1050. “Cành thoa xin tặng để làm của tin.
“Vật thường gọi chút làm duyên!”
Luật Đường mới ngụ một thiên giãi bày.
Trùng đài còn nhớ là đây,
Giã nhau gọi nhớ đến ngày biệt ly.
Mai sinh đôi giọt dầm dề,
Thoa thì chịu lấy, thơ thì Man phương.