Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Khổng Dương
Đăng bởi tôn tiền tử vào 15/06/2020 15:45
Mưa sáu ngày đêm, cây tả tơi,
Lá tơ rách bét rụng ven đồi.
Nước nguồn máng núi ùa sông lụt,
Mây vẩn đầu non, phủ kín trời.
Rào đổ mênh mông vườn rộng quá,
Nhà ai nổi nước cạnh chân đê.
Âm thầm mây bạc đùa hơi gió,
Mấy cánh chim côi lẻ tẻ về.
Trăng mướt mầu sương, giỡn bóng tùng,
Đồng hoang phăng phẳng nước mênh mông.
Phên Nam gió lọt sầu hơi lạnh,
Nửa mái lều xiêu, chân cột long.
Trốc gốc tàn cây phủ mái nhà,
Nền mềm đắt lở, nước trôi qua.
Cánh tre yêu yếu run hơi gió,
Chó xóm ngừng tru, vắng tiếng gà.
Tây yếu giăng lòng ra đón gió,
Vườn ai lấp loáng bóng kim cương.
Bên này bên nọ bao la nước,
Thâm thấp trời thu, lạc dấu đường.