Thơ » Ba Lan » Julia Hartwig
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 18/08/2007 16:34, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 18/08/2007 16:44
Bài thơ được viết bằng tiếng nước ngoài nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem bản dịch.
Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 18/08/2007 16:34
Ông lão ngã trong bùn và trong tuyết, ông đứng lên và lẩm bẩm xin lỗi.
Ông lão bỏ quên chỗ thuốc pha chế của mình trên quầy hàng ông dược sĩ, lão trở lại và xin lỗi.
Ông lão chen lấn trong một chiếc tàu điện đầy ắp người, lão thở khó khăn.
Ông lão không cố tình làm ai sợ khi nói tới cái chết sắp tới nơi của mình, không đem cái tuyệt vọng của mình chia sẻ với ai, không than phiền là mọi thứ đến với lão quá sớm rồi sau đó lại quá trễ.
Ông lão nhớ là mình đã bị đẩy xuống trên một tảng băng trôi bồng bềnh, bị xô văng ra từ trên chỏm Núi đá Tarpéia,* đã bị bỏ lại trong sa mạc hay bị bỏ đói trong một máng heo. Ký ức của một ông lão là ký ức của loài người.