Chưa có đánh giá nào
Ngôn ngữ: Tiếng Nga
2 bài trả lời: 1 bản dịch, 1 thảo luận

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 04/11/2007 16:31, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 21/07/2023 14:29

Элегия

М. Б.

Подруга милая, кабак все тот же.
Все та же дрянь красуется на стенах,
все те же цены. Лучше ли вино?
Не думаю; не лучше и не хуже.
Прогресса нет. И хорошо, что нет.

Пилот почтовой линии, один,
как падший ангел, глушит водку. Скрипки
еще по старой памяти волнуют
мое воображение. В окне
маячат белые, как девство, крыши,
и колокол гудит. Уже темно.

Зачем лгала ты? И зачем мой слух
уже не отличает лжи от правды,
а требует каких-то новых слов,
неведомых тебе - глухих, чужих,
но быть произнесенными могущих,
как прежде, только голосом твоим.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoàng Ngọc Biên

M. B.

Này cô bạn, giờ đây vẫn cùng cái
quán rượu ấy, vẫn những hình vẽ nguệch ngoạc trên tường,
giá cả vẫn thế... Rượu vang có ngon hơn?
Ta không nghĩ thế. Không, không ngon cũng chẳng dở hơn.
Không có gì tiến bộ, và như thế là tốt lắm rồi.

Chỉ có anh chàng lái máy bay chở thư
quá chén, thiên thần bị giáng xuống trần. Tiếng vĩ cầm
như thường lệ, vẫn tiếp tục quấy rộn
trí tưởng tượng của ta. Nơi cửa sổ,
trắng một màu trinh nguyên, là những mái nhà.
Chuông nhà thờ rung. Trời đã vào đêm.

Tại sao em dối ta? Tại sao tai ta nghe
mà không còn phân biệt được điều thật
với điều dối, vẫn cứ muốn nghe những từ mới,
âm ỉ, xa lạ, em không biết cách nói
nhưng lại chỉ có thể phát ra
từ giọng nói của em, như ngày xưa...

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Nguyên bản bài thơ bằng tiếng Nga

М. Б.
Подруга милая, кабак все тот же.
Все та же дрянь красуется на стенах,
все те же цены. Лучше ли вино?
Не думаю; не лучше и не хуже.
Прогресса нет. И хорошо, что нет.

Пилот почтовой линии, один,
как падший ангел, глушит водку. Скрипки
еще по старой памяти волнуют
мое воображение. В окне
маячат белые, как девство, крыши,
и колокол гудит. Уже темно.

Зачем лгала ты? И зачем мой слух
уже не отличает лжи от правды,
а требует каких-то новых слов,
неведомых тебе - глухих, чужих,
но быть произнесенными могущих,
как прежде, только голосом твоим.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời