Thơ » Inđônêxia » Joko Pinurbo
Đăng bởi Tam Diệp Thảo vào 12/12/2008 05:09, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 12/12/2008 06:44
Aku dan Ibu pergi jalan-jalan ke pusat kota
untuk meramaikan malam tahun baru.
Ayah pilih menyepi di rumah saja
sebab beliau harus menemani kalender
pada saat-saat terakhirnya.
Hai, aku menemukan sebuah terompet ungu
tergeletak di pinggir jalan.
Aku segera memungutnya
dan membersihkannya dengan ujung bajuku.
Kutiup berkali-kali, tidak juga berbunyi.
Mengapa terompet ini bisu, Ibu?
Mungkin karena terbuat dari kertas kalender, anakku.
Tôi và mẹ đi dạo đến trung tâm thành phố
để khuấy động đêm giao thừa.
Cha chọn ở nhà lặng lẽ
vì ông phải cạnh bên tờ lịch
trong thời khắc cuối cùng của nó.
Này, tôi tìm thấy một cây kèn trompet màu tía
ngã sóng soài ven đường.
Tôi vội nhặt nó lên
và lau sạch bằng vạt áo.
Tôi thổi mấy lần, đều không thành tiếng.
Tại sao cây kèn đó câm, vậy mẹ?
Có lẽ vì được làm từ giấy lịch, con à.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tam Diệp Thảo ngày 12/12/2008 05:09
Thành phố đêm giao thừa
tôi dạo đến trung tâm
cùng mẹ mừng năm mới.
Cha riêng mình lặng lẽ
bên tấm lịch ở nhà
ông chẳng nỡ rời xa
nặng lòng câu giã biệt.
Này, cây kèn trompet
ai rớt lại bên đường
tím màu, tôi chợt thấy
Tôi nhanh tay nhặt lấy
bằng vạt áo sạch lau
rồi đặt miệng thổi vào
mấy lần đều im tiếng.
Mẹ ơi sao lại thế
kèn năm mới lặng câm?
Sau thoáng chốc trầm ngâm
có lẽ, mẹ thì thầm,
vì làm từ giấy lịch.