Thơ » Anh » John Keats
Four Seasons fill the measure of the year;
There are four seasons in the mind of man:
He has his lusty Spring, when fancy clear
Takes in all beauty with an easy span:
He has his Summer, when luxuriously
Spring’s honey’d cud of youthful thought he loves
To ruminate, and by such dreaming high
Is nearest unto heaven: quiet coves
His soul has in its Autumn, when his wings
He furleth close; contented so to look
On mists in idleness—to let fair things
Pass by unheeded as a threshold brook.
He has his Winter too of pale misfeature,
Or else he would forego his mortal nature.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 06/03/2008 07:22
Bốn mùa theo nhau đầy kín một năm;
Trong đầu người cũng bốn mùa như vậy:
Mùa xuân khoẻ mà tâm hồn trong trẻo
Tưởng như ôm cả vẻ đẹp, nhẹ nhàng.
Có mùa hè với cây ngát hương xuân
Của ý trẻ, người ưa nghiền ngẫm mãi,
Và nhờ có những giấc mơ như vậy
Mong tiếp cận Thiên Đường:những vịnh lặng yên
Đón hồn người trong Mùa Thu của nó
Vào lúc cánh xếp rồi, con người chỉ
Lơ đãng nhìn suơng, và để trôi đi
Bao chuyện hay như suối qua bậu cửa.
Và có cả Mùa Đông xanh xao, tàn tạ nữa
Nếu không, con người đâu phải của trần gian.