Cửa kính lạnh phủ nỗi buồn sương ảo
Tôi rón rén thổi hơi mình lên đó
Sương biến thành đôi cánh vẫy bay
Tôi lau kính, lau rồi lại ngắm
Đêm tối đen đi tới, đẩy lùi
Nước mắt như giọt sao, long lanh, in lên kính
Trong đêm đen một mình lau kính
Nỗi cô đơn xâm chiếm tâm hồn
Huyết quản đau xé, than ôi, con bé bỏng xinh đẹp của tôi
Đã bay đi như chim núi mất rồi!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)