Thơ » Pháp » Jean de La Fontaine » Ngụ ngôn » Tập 11
Đăng bởi hongha83 vào 12/10/2024 08:03
Le Loup et le Renard sont d’étranges voisins:
Je ne bâtirai point autour de leur demeure.
Ce dernier guettait à toute heure
Les poules d’un Fermier; et quoique des plus fins,
Il n’avait pu donner d’atteinte à la volaille.
D’une part l’appétit, de l’autre le danger,
N’étaient pas au compère un embarras léger.
Hé quoi, dit-il, cette canaille,
Se moque impunément de moi?
Je vais, je viens, je me travaille,
J’imagine cent tours; le rustre, en paix chez soi,
Vous fait argent de tout, convertit en monnoie,
Ses chapons, sa poulaille; il en a même au croc:
Et moi maître passé, quand j’attrape un vieux coq,
Je suis au comble de la joie!
Pourquoi sire Jupin m’a-t-il donc appelé
Au métier de Renard? Je jure les puissances
De l’Olympe et du Styx, il en sera parlé.
Roulant en son cœur ces vengeances,
Il choisit une nuit libérale en pavots:
Chacun était plongé dans un profond repos;
Le Maître du logis, les valets, le chien même,
Poules, poulets, chapons, tout dormait. Le Fermier,
Laissant ouvert son poulailler,
Commit une sottise extrême.
Le voleur tourne tant qu’il entre au lieu guetté;
Le dépeuple, remplit de meurtres la cité:
Les marques de sa cruauté,
Parurent avec l’Aube: on vit un étalage
De corps sanglants, et de carnage.
Peu s’en fallut que le Soleil
Ne rebroussât d’horreur vers le manoir liquide.
Tel, et d’un spectacle pareil,
Apollon irrité contre le fier Atride
Joncha son camp de morts: on vit presque détruit
L’ost des Grecs, et ce fut l’ouvrage d’une nuit.
Tel encore autour de sa tente
Ajax à l’âme impatiente,
De moutons, et de boucs fit un vaste débris,
Croyant tuer en eux son concurrent Ulysse,
Et les auteurs de l’injustice
Par qui l’autre emporta le prix.
Le Renard autre Ajax aux volailles funeste,
Emporte ce qu’il peut, laisse étendu le reste.
Le Maître ne trouva de recours qu’à crier
Contre ses gens, son chien, c’est l’ordinaire usage.
Ah maudit animal qui n’es bon qu’à noyer,
Que n’avertissais-tu dés l’abord du carnage?
Que ne l’évitiez-vous? c’eût été plus tôt fait.
Si vous Maître et Fermier à qui touche le fait,
Dormez sans avoir soin que la porte soit close,
Voulez-vous que moi chien qui n’ai rien à la chose,
Sans aucun intérêt je perde le repos?
Ce Chien parlait très à propos:
Son raisonnement pouvait être
Fort bon dans la bouche d’un Maître;
Mais n’étant que d’un simple Chien,
On trouva qu’il ne valait rien.
On vous sangla le pauvre drille.
Toi donc, qui que tu sois, ô père de famille,
(Et je ne t’ai jamais envié cet honneur,)
T’attendre aux yeux d’autrui, quand tu dors, c’est erreur.
Couche-toi le dernier, et vois fermer ta porte.
Que si quelque affaire t’importe,
Ne la fais point par procureur.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 12/10/2024 08:03
Sói và Cáo: láng giềng có hại
Xem chuyện ông Chủ trại sau này
Cáo rình gà vịt đêm ngày
Nhưng người nhốt kỹ bó tay nhịn thèm
Rằng: “Chó đen dám xem thường tớ
Dạo suốt ngày nhọc bở hơi tai
Mà không được chút “ngửi hơi”
Trong khi Chủ nó thảnh thơi làm giàu
Bao Gà thiến thành hào thành bạc!
Gà mái tơ: thịt nạc trứng ngon!
Còn ta, Cáo nổi tiếng khôn
Sung sướng lắm mới được con trống già!
Tại sao trời sinh ta là Cáo?
Liệu hồn! Ta chẳng dạo uổng công!”
Căm thù, chọn một đêm đông
Người, Gà, Chó ngủ, ấm không biết gì!
Đầu hôm, Chủ không đi coi cửa
Then không cài sơ hở là đây!
Cáo mừng, đẩy cửa vào ngay
Cắn cổ trống mái, chết đầy một sân!
Sáng hôm sau, Chủ nhân mới rõ
Mới hay đêm tai hoạ gớm ghê!
Chuồng Gà hết chẳng còn gì?
Chỉ còn lông, máu, tử thi tơi bời!
Trước cảnh ấy, Mặt trời lui gót!
Không nỡ nhìn chết chóc, đau lòng!
Liên tưởng trận Apôlông
Một đêm giết giặc, xác chồng ngọn cây!
Cáo ta sau dịp may có một
Cắn cổ Gà, tha nốt về hang
Nhìn Gà rơi rớt dọc đường
Chủ nhân đau xót, đoạn trường đòi phen!
Rằng: “Đồ chó! Mực đen ăn hại!
Ít ra mày cũng phải sủa lên
Để tao nghe thức dậy liền
Thì Cáo phải chết đâu nên nỗi này!”
Chó rằng: “Tôi xin Thầy bớt nóng
Nếu đầu hôm Người đóng cửa chuồng
Thì đâu có cảnh tang thương?
Lỗi này không phải tại thằng Chó đen!
Trong ổ ấm, ngủ quên có thể
Sao thầy quên chuyện kể ngày xưa
Lính canh ngủ gật ngủ gà
Vua thì đại lượng ngài tha đánh đòn?”
Nhưng ai thèm nghe con Chó rách
Đang cơn điên ngài xách hai tai
Trói vào cột giết chết tươi
Thôi thì thoát kiếp một đời gia nô
Anh làm chủ ngủ sau tất cả
Tận mắt xem cửa đã khoá chưa?
Đừng trông vào mắt người ta
Gặp việc quan trọng chớ cho uỷ quyền