Thơ » Séc » Jaroslav Seifert
Đăng bởi hongha83 vào 24/11/2014 10:30
Svět jde už jinam a všechno s ním
a vrážejí do mě.
Jen stará kolonáda, kam pospíchám,
prosvítá přívětivě v listí.
Je léto a již se setmělo,
měsíc vchází do své první čtvrti
a jako čalounická jehla zavěšuje
vonné stíny tu a tam
strom od stromu.
Lázně patří panence Marii.
Přejme jí to.
Beztak je tu kousek ráje.
Zrnka svého růžence
má ze stříbrných krůpějí pramene
a usmívá se na lázeňské hosty.
Možná že má ráda i básníky
Aspoň pan Goethe se pozdravil
po třech doušcích. Naneštěstí
vzápětí se prudce zamiloval.
Nechci tvrdit, že lásky básníků
jsou vždycky růžové,
o manželství už ani nemluvě.
Škoda jen,
že nám básník neprozradil
to mocné slovo lásky,
které v kočáře
všeptal do hedvábných oušek
slečny Ulriky
na cestě k Labutímu rybníku.
Netrvalo to však dlouho
a jeho Excelence
pan tajný rada a ministr
ve Výmaru zemřel.
Ulrika však téměř do sta let
věrně milovala jeho lásku.
I velká láska jednou pohasne,
ale žádná bouřka na světě
nespláchne naráz
její světlé stopy.
Ještě dnes jsem je nalezl.
Bylo tam však jen smutné ticho,
jako když umřou včely.
Někdy se vracím do těchto míst.
Jsem už stár a každý večer starší.
Kdybych na chvilku zavřel oči,
možná bych ještě zahlédl,
jak pan Goethe stoupá po schodišti
ke Křížovému prameni,
který dosud jako tenkrát zurčí
ve své jímce.
Přišel jsem se jenom pozeptat,
koho mám volat spíš,
a kde bych mohl aspoň na chvíli
složit svůj uzel bolestí
s chomáčkem bezcenných nadějí.
Lásky, které jsem měl v životě,
jsou dávno smířeny.
Jen z té poslední
ještě na mě padá zlatý pel
jako z lilií.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Trương Nguyệt Linh ngày 24/11/2014 11:43
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 24/11/2014 11:58
Đâu rồi những thời khắc tươi vui
khi hoa hồng toả hương và vũ điệu valse tha thướt
Thế giới chuyển rung đổi hướng
và mọi thứ biến đổi theo
Riêng cái dãy hành lang dạo mát mà lúc này tôi đang rảo bước
vẫn còn rực sáng giữa lùm cây
Một buổi chiều hè trời đổ tối
mặt trăng hiện lên hình lưỡi liềm
giống như cây kim của người dệt thảm
tạo thành cái bóng đung đưa toả mùi hương
đó đây giữa những hàng cây
Khu nghỉ mát này thuộc về Đức Mẹ đồng trinh
Chúng ta hãy cầu mong điều đó
Nơi đây là một góc nhỏ của thiên đường
như những giọt nước từ dòng suối Thánh giá tạo thành
mỉm cười với khách thập phương về đây điều dưỡng
Có lẽ Đức Mẹ đồng trinh mang lòng ưu ái với các nhà thơ
thi sĩ Goethe chỉ mới uống đôi ba lần nước suối
mà sức khoẻ đã phục hồi
Song bất hạnh thay
chẳng bao lâu người sớm lao và cuộc tình ái
Tôi không muốn khẳng định
rằng những cuộc tình của các thi sĩ thường màu hồng
đó là chưa nói đến hôn nhân
Chi có điều đáng tiếc
là tại sao Goethe không hé lộ với chúng ta
cái uy lực của hai chữ tình yêu
khi ông thì thầm bên tai nàng Ulrika
trong cuộc hành trình trên xe song mã đến Hồ thiên nga
Chẳng bao lâu, nhà thơ danh tiếng qua đời
tại thành phố Weimar
còn nàng Ulrika thì một trăm năm sau
vẫn ở vậy trung thành với thi sĩ
Những cuộc tình lớn lao rồi cũng có ngày nguội tắt
nhưng chẳng cơn bão tố nào
quét được dấu ấn long lanh của những cuộc tình trần thế
Đằng sau những cuộc tình đó
luôn còn lại nỗi buồn man mác
như sau cái chết của bầy ong
Đôi khi tôi muốn trở lại những nơi
ngày xưa đã diễn ra cuộc tình
nhưng tôi đã là người tuổi tác
Giá như tôi có nhắm nghiền đôi mắt
chắc gì tôi còn thấy
bóng dáng nhà thơ Goethe bước lên những bậc thềm
đến chỗ có dòng suối kỳ diệu
róc rách ngày đêm
chảy xuống vực
Tôi đến đây để tự mình đặt câu hỏi
Sẽ gọi tên ai đây
cái chết, hay là sự sống?
và liệu có chỗ nào để trong chốc lát
tôi có thể trút bỏ được túi nặng khổ đau
trong đó có xen lẫn những niềm hi vọng vô nghĩa
Đôi ba mối tình mà trong đời tôi đã trải
nay đã nguôi ngoai
Chỉ riêng mối tình cuối
vẫn còn rắc lên mái đầu tôi những hạt phấn nhuỵ vàng
như những bông hoa huệ
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi hongha83 ngày 24/11/2014 11:52
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 24/11/2014 11:59
Thế giới không còn đi xa và tất cả mọi thứ với anh ta
và xô đẩy tôi.
Chỉ cũ hàng cây, nơi mà vội vàng,
tỏa sáng ấm áp trong lá.
Đó là mùa hè và trời đã tối rồi,
mặt trăng đi vào quý đầu tiên của mình
và như một kim bọc treo
bóng tối ở đây và có mùi thơm
từ cây này sang cây khác.
Spa là một trong Đức Trinh Nữ Maria.
Hãy để cô ấy làm điều đó.
Dù sao, có một mảnh của thiên đường.
Hạt Mân Côi của mình
một mảnh của giọt bạc
và mỉm cười với khách spa.
Có lẽ cô ấy thích và nhà thơ
Ít nhất ông Goethe chào đón
Sau ba ngụm. không may
sau đó giảm mạnh trong tình yêu.
Tôi không cho rằng những nhà thơ tình yêu
Luôn luôn có màu hồng,
Hôn nhân thậm chí không nói được.
Lòng thương hại
Chúng tôi thấy rằng các nhà thơ
này từ mạnh mẽ của tình yêu,
mà trong một vận chuyển
thì thầm vào tai của lụa
Bà Ulrika
trên đường đến Swan Pond.
Nó đã không mất nhiều thời gian, tuy nhiên,
và Ngài
Ông Hội viên Hội đồng Cơ mật và Bộ trưởng
chết ở Weimar.
Ulrika Tuy nhiên, gần một trăm năm
trung thành yêu tình yêu của mình.