Thơ » Séc » Jaroslav Seifert
Đăng bởi hongha83 vào 22/11/2014 10:27
Bláhové chvíle prvních lásek!
Tenkrát jsem ještě věřil,
že umírat uprostřed květů,
když je člověk zamilován
až po uši,
nebo zemřít na karnevalu
v Benátkách
může být krásnější
než na posteli doma.
Smrt je však paní všech bolestí,
co jich zná svět.
Její vlečka je utkána
z chropotu umírajících
a je pošita hvězdami slz.
Smrt je loutna nářků,
pochodeň hořící krve,
urna krásy
a brána nikam.
přivlekly k židli,
a sotva jsem si promnul oči,
donutily mě psát.
Připoután sladkou slinou
ke rtům jedinečné chvíle,
na spásu bídné duše své
jsem nemyslil,
a místo věčného blaženství
toužil jsem po rychlém okamžiku
prchavé rozkoše.
Marně mě zvony zvedaly ze země,
držel jsem se jí zuby nehty.
Byla plna vůní
a dráždivých tajemství.
Když jsem se v noci podíval na nebe,
nebe jsem nehledal.
Spíš jsem se děsil černých děr
někde na konci vesmíru,
které jsou ještě strašnější
než samo peklo.
Zaslechl jsem však zvuky cembala.
Byl to koncert
Johanna Sebastiana Bacha
pro hoboj, cembalo a smyčce.
Odkud zazníval — to nevím.
Ale ze země to nebylo.
Ačkoliv jsem neokusil vína,
trochu jsem vrávoral
a musil jsem se zachytit
vlastního stínu.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 22/11/2014 10:27
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 23/11/2014 10:22
Ôi những khoảnh khắc hạnh phúc mối tình đầu
Cái thời tôi vẫn còn tin
rằng khi con người đang yêu đến cực điểm
thà chết giữa những bông hoa
hoặc trong hội hoá trang giữa thành Venise
có thể còn đẹp hơn
cái chết trên giường
Có điều cái chết là nữ thần của mọi nỗi đau
mà thế giới từng biết đến
Cái vạt áo phía sau của thần chết
được dệt bằng tiếng than thở của những người hấp hối
và điểm xuyết những ngôi sao ứa lệ
Cái chết là cây đàn tỳ bà với những âm thanh ai oán
là ngọn đuốc cháy bằng máu
là bình đựng tro tình ái
là cánh cổng không dẫn tới đâu
Đôi khi cũng là người tình của các thi sĩ
Mặc cho người ta cứ theo đuổi nàng
trong mùi hoa tàn
khi thấy không quản ngại
những hồi chuông buồn thảm bi ai
bắt đầu khởi động một cuộc hành quân
dẫm đạp lên vũng bùn máu
Cái chết luồn cánh tay vào thân xác người đàn bà
và bóp nghẹt những đứa trẻ sơ sinh dưới trái tim
Những đứa trẻ tuy thoát lên thiên đường
nhưng thân hình đầy máu
Cái chết là hoàng hậu của mọi cuộc chém giết
vương trượng của nó
ra lệnh cho những cuộc chiến tranh khủng khiếp
từ buổi khởi đầu thế giới
Cái chết là ruột thịt của sự mục nát
là bức thông điệp sụp đổ và hư không
và hai bàn tay của nó
đè lên ngực mỗi người
cái gánh nặng của nấm mồ
Nhưng cái chết cũng chỉ là một khoảnh khắc
là một nét bút sổ toẹt
không có gì hơn