Thơ » Mexicô » Jaime Sabines
Đăng bởi hảo liễu vào 20/01/2018 23:47
Te quiero a las diez de la mañana, y a las once, y a las doce del día. Te quiero con toda mi alma y con todo mi cuerpo, a veces, en las tardes de lluvia. Pero a las dos de la tarde, o a las tres, cuando me pongo a pensar en nosotros dos, y tú piensas en la comida o en el trabajo diario, o en las diversiones que no tienes, me pongo a odiarte sordamente, con la mitad del odio que guardo para mí.
Luego vuelvo a quererte, cuando nos acostamos y siento que estás hecha para mí, que de algún modo me lo dicen tu rodilla y tu vientre, que mis manos me convencen de ello, y que no hay otro lugar en donde yo me venga, a donde yo vaya, mejor que tu cuerpo. Tú vienes toda entera a mi encuentro, y los dos desaparecemos un instante, nos metemos en la boca de Dios, hasta que yo te digo que tengo hambre o sueño.
Todos los días te quiero y te odio irremediablemente. Y hay días también, hay horas, en que no te conozco, en que me eres ajena como la mujer de otro. Me preocupan los hombres, me preocupo yo, me distraen mis penas. Es probable que no piense en ti durante mucho tiempo. Ya ves. ¿Quién podría quererte menos que yo, amor mío?
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 20/01/2018 23:47
Anh yêu em lúc mười giờ sáng, lúc mười một giờ, lúc mười hai giờ trưa. Anh yêu em bằng cả tâm hồn và thể xác, đôi lúc, vào những buổi chiều mưa. Nhưng đến hai, hoặc ba giờ chiều, khi anh bắt đầu nghĩ về hai đứa chúng ta, và em bắt đầu nghĩ về bữa tối, hoặc công việc trong ngày, hay những trò giải trí mà em không có, anh bắt đầu âm thầm chán ghét em, bằng một nửa sự chán ghét mà anh để dành cho bản thân anh.
Rồi anh lại yêu em, khi chúng ta lên giường và anh thấy như em được tạo thành là để cho anh, và bằng cách nào đó đầu gối của em và bụng của em nói với anh điều đó, và đôi bàn tay của anh cũng thuyết phục anh điều đó, và rằng không có một chỗ nào khác mà, nơi đó anh đến, từ đó anh đi, dễ dàng hơn thân thể em. Cả thân thể em gặp anh rồi trong chốc lát cả hai chúng ta biến mất, chúng ta đặt chúng ta vào miệng của Thượng Đế, cho đến lúc anh nói với em rằng anh đói bụng hoặc anh buồn ngủ.
Mỗi ngày anh yêu em và ghét em vô vọng. Cũng có những ngày, những giờ, anh chẳng thể nhận ra em, em xa lạ với anh như thể em là vợ của một kẻ nào khác. Những người đàn ông khiến anh lo lắng, anh làm cho anh lo lắng, những nỗi u sầu đánh lạc hướng anh. Có thể có một thời gian dài anh chẳng nghĩ gì đến em cả. Em thấy đấy. Ai có thể yêu em ít hơn anh chứ, tình yêu của anh?
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi hảo liễu ngày 20/01/2018 23:48
I love you at ten in the morning (tiếng Anh)
I love you at ten in the morning, at eleven, at twelve noon. I love you with my whole soul and whole body, sometimes, on rainy afternoons. But at two in the afternoon, or at three, when I start to think about the two of us, and you are thinking about dinner or the day’s work, or the amusements you don’t have, I start to hate you with a dull hatred, with half of the hatred that I reserve for myself.
Then I go back to loving you, when we go to bed and I feel that you are made for me, that in some way your knee and your belly are telling me that, that my hands are assuring me of that, and that there is nowhere I can come to or go to that is better than your body. The whole of you comes to meet me and for a moment we both disappear, we put ourselves into the mouth of God, until I tell you that I am hungry or sleepy.
Every day I love you and hate you irreparably. And there are days, besides, there are hours, in which I don’t know you, in which you are strange to me as somebody else’s wife. Men worry me, I worry about myself, my troubles bewilder me. Probably there is a long time when I don’t think about you at all. So you see. Who could love you less than I do, my love?