Thơ » Hungary » József Attila
Đăng bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 21/05/2007 21:16
A bögrét két kezébe fogta,
úgy estefelé egy vasárnap
csöndesen elmosolyodott
s ült egy kicsit a félhomályban -
Kis lábaskában hazahozta
kegyelmeséktől vacsoráját,
lefeküdtünk és eltünődtem,
hogy ők egész fazékkal esznek -
Anyám volt, apró, korán meghalt,
mert a mosónők korán halnak,
a cipeléstől reszket lábuk
és fejük fáj a vasalástól -
S mert hegyvidéknek ott a szennyes!
Idegnyugtató felhőjáték
a gőz s levegőváltozásul
a mosónőnek ott a padlás -
Látom, megáll a vasalóval.
Törékeny termetét a tőke
megtörte, mindíg keskenyebb lett -
gondoljátok meg, proletárok -
A mosástól kicsit meggörnyedt,
én nem tudtam, hogy ifjú asszony,
álmában tiszta kötényt hordott,
a postás olyankor köszönt néki -
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 21/05/2007 21:16
Sưởi ấm hai tay, ca nước nóng
Chiều tà chủ nhật, bóng mẹ tôi
Mỉm cười, mẹ chẳng hé môi
Nghỉ ngơi trong chút nắng rơi cuối ngày
Chiếc nồi nhỏ mới rời tay mẹ
Đựng thức ăn, nhà chủ dành cho
Đem nằm luống nghĩ phân so
Họ ăn chắc cả nồi to hết rồi
Mẹ tôi đó mảnh mai, mất sớm
Giống bao người thợ giặt, tuổi cùn
Kiếp nghèo vác nặng, chân run
Là nhiều quần áo khói hun đau đầu
Nghề bẩn thỉu sông vùng rừng núi
Mây đùa vui, khây khỏa tâm hồn
Khí trời thay đổi đường thôn
Đàn bà giặt giũ sông khôn nơi này
Nhớ lúc mẹ không là được nữa
Tấm thân còm vùi dập cạn hơi
Ngày càng gầy yếu, mẹ ơi!
Hỡi ai vô sản, nghĩ thời ra sao?
Giặt giũ nhiều, mẹ còng lưng xuống
Thuở đó, tôi đâu biết rằng Người
Từng mơ áo sạch khoác ngoài
Thoảng anh bưu điện đoái hoài hỏi thăm
Tôi thấy mẹ hai tay cầm chén
Một ngày chủ nhật bắt đầu đêm
Mẹ cười mỉm, cái cười đau khổ
Trong bóng chiều hôm mẹ lặng im
Mẹ đem về từ nhà ông lớn
Một đĩa đồ ăn - đấy bữa cơm!
Lên giường chúng tôi nằm suy nghĩ
Bọn giàu ăn cả một mâm ngon
Mẹ tôi đấy, mong manh chết yểu
Những người thợ giặt sống lâu đâu
Thân run dưới đống áo quần nặng
Cái bàn là qua lại mòn đầu
Hơi bốc như một làn khói toả
Dơ nhớp chồng lên đống áo quần
Mỗi lần muốn đổi thay không khí
Những người thợ giặt bước lên tầng
Tay cầm bàn là, mẹ héo hắt
Tấm thân gầy yếu càng rã rời
Mẹ bị đồng tiền tư bản giết
Nhớ lấy điều này, vô sản ơi!
Mẹ đã bị đói nghèo mòn mỏi
Tôi biết đâu mẹ trẻ đẹp kia mà
Trong mơ mẹ bận tấm áo mới
Người đưa thư chào mẹ mỗi lần qua