Thơ » Nga » Ivan Kozlov
Đăng bởi Decembrina Nguyễn vào 02/07/2023 10:58
П. А. Плетневу
Ночь весенняя дышала
Светло-южною красой;
Тихо Брента протекала,
Серебримая луной;
Отражен волной огнистой
Блеск прозрачных облаков,
И восходит пар душистый
От зеленых берегов.
Свод лазурный, томный ропот
Чуть дробимыя волны,
Померанцев, миртов шепот
И любовный свет луны,
Упоенья аромата
И цветов и свежих трав,
И вдали напев Торквата
Гармонических октав -
Все вливает тайно радость,
Чувствам снится дивный мир,
Сердце бьется, мчится младость
На любви весенний пир.
По водам скользят гондолы,
Искры брызжут под веслом,
Звуки нежной баркаролы
Веют легким ветерком.
Что же, что не видно боле
Над игривою рекой
В светло-убранной гондоле
Той красавицы младой,
Чья улыбка, образ милый
Волновали все сердца
И пленяли дух унылый
Исступленного певца?
Нет ее: она тоскою
В замок свой удалена;
Там живет одна с мечтою,
Тороплива и мрачна.
Не мила ей прелесть ночи,
Не манит сребристый ток,
И задумчивые очи
Смотрят томно на восток.
Но густее тень ночная;
И красот цветущий рой,
В неге страстной утопая,
Покидает пир ночной.
Стихли пышные забавы,
Все спокойно на реке,
Лишь Торкватовы октавы
Раздаются вдалеке.
Вот прекрасная выходит
На чугунное крыльцо;
Месяц бледно луч наводит
На печальное лицо;
В русых локонах небрежных
Рисовался легкий стан,
И на персях белоснежных
Изумрудный талисман!
Уж в гондоле одинокой
К той скале она плывет,
Где под башнею высокой
Море бурное ревет.
Там певца воспоминанье
В сердце пламенном живей,
Там любви очарованье
С отголоском прежних дней.
И в мечтах она внимала,
Как полночный вещий бой
Медь гудящая сливала
С вечно-шумною волной,
Не мила ей прелесть ночи,
Душен свежий ветерок,
И задумчивые очи
Смотрят томно на восток.
Тучи тянутся грядою,
Затмевается луна;
Ясный свод оделся мглою;
Тма внезапная страшна.
Вдруг гондола осветилась,
И звезда на высоте
По востоку покатилась
И пропала в темноте.
И во тме с востока веет
Тихогласный ветерок;
Факел дальний пламенеет,-
Мчится по морю челнок.
В нем уныло молодая
Тень знакомая сидит,
Подле арфа золотая,
Меч под факелом блестит.
Не играйте, не звучите,
Струны дерзкие мои:
Славной тени не гневите!..
О! свободы и любви
Где же, где певец чудесный?
Иль его не сыщет взор?
Иль угас огонь небесный,
Как блестящий метеор?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Decembrina Nguyễn ngày 02/07/2023 10:58
Tặng P.A. Pletnev
Đêm xuân êm đềm hơi thở
Vẻ đẹp phương nam sáng trong;
Lặng lẽ sông Brenta chảy,
Lấp lánh dưới trăng bạc ròng.
Sông trôi mang theo hình bóng
Mây trời trong veo mong manh,
Mịt mù làn hơi nước toả
Thơm đôi bờ cỏ cây xanh.
Vòm trời xanh ngọc, sóng reo
Tiếng thầm thì chừng mệt mỏi,
Trăng ngà trải ánh mênh mang
Rọi sáng thế gian mê mải.
Và hoa và cỏ tươi xanh
Nhè nhẹ toả hương mời gọi
Và bài ca nào dịu dàng
Khẽ vọng từ nơi xa tới.
Giai điệu đẹp đẽ ngân vang
Rót niềm vui vào trần thế -
Thế giới thần tiên như mơ
Tim đập vội, và tuổi trẻ
Mùa xuân tình yêu đang về.
Thuyền tình nhẹ lướt trên sông
Mái chèo bọt tung lấp lánh
Bài ca chèo thuyền khẽ khàng
Theo gió nhẹ bay trên sóng
Nhưng sao không thấy bóng nàng
Trên con thuyền xưa quen thuộc
Bập bềnh trên sóng lênh đênh,
Đâu rồi người đẹp trẻ trung,
Với nụ cười và gương mặt
Làm bao trái tim sững sờ
Bao tâm hồn mãi ngẩn ngơ
Với giọng ca buồn khắc khoải?
Nàng xa rồi, nàng buồn mãi
Nên khoá mình trong lầu hồng.
Nơi nàng sống với ước mơ
Sao tan nhanh và ảm đạm
Với nàng đêm không còn đẹp
Dòng sông bạc nàng không ham,
Và đôi mắt nàng rầu rĩ
Dõi về phương đông mơ màng.
Bóng đêm cứ dày đặc mãi;
Để đám đông hết ồn ào,
Hết mình êm đềm hưởng lạc
Quên rồi yến tiệc đêm nao.
Bao nhiêu trò vui lắng xuống
Bên sông trở lại yên bình
Chỉ còn những giai điệu cũ
Khe khẽ từ xa ngân lên.
Và nàng một mình lần bước
Thềm vắng, bóng nàng cô đơn
Một tia sáng trăng nhợt nhạt
Rơi trên gương mặt buồn thương
Những lọn tóc vàng buông xoã
Quanh thân thon thả nhẹ nhàng
Mảnh ngọc xanh bùa hộ mệnh
Lấp lánh trên ngực cô nàng!
Một mình với một con thuyền
Nàng bơi đến bên gềnh đá,
Dưới chân tháp cao khói toả
Biển động dồn dập sóng gào
Nơi ấy bóng hình ca sĩ
Sống động trong trái tim nàng,
Lửa tình từ bao ngày cũ
Bùng lên không thể nào nguôi.
Trong giấc mơ nàng như thấy,
Trận chiến định mệnh nửa đêm
Tiếng đồng chói tai lảnh lót
Hoà trong tiếng sóng vĩnh hằng.
Đêm với nàng không còn đẹp,
Ngọn gió không còn mát lành
Và đôi mắt nàng đăm đắm
Mệt mỏi nhìn về phương đông.
Mây đen ùn ùn kéo tới
Mặt trăng trốn mất đâu đây,
Trời tối sầm làn mây phủ
Bóng tối kinh hoàng dăng đầy.
Lòng thuyền đột nhiên bừng sáng
Một ánh sao từ trên cao
Rơi về phương đông xa ngái
Tắt ngấm bóng tối thêm dày.
Trong đêm từ phương đông tới
Con gió lành khẽ khàng reo;
Đuốc xa ngọn lửa hắt hiu,-
Mặt biển thuyền êm đềm lướt.
Bóng nàng đơn côi thân thiết
Đàn hạc vàng ngân da diết
Bên đèn lấp lánh gươm thiêng.
Xin đừng rung, thôi đừng ngân,
Cây đàn của ta kiêu hãnh:
Tránh bóng hình xưa nổi giận!...
Ôi! Tự do với tình yêu
Biết tìm đâu chàng ca sĩ?
Bóng chàng không ai tìm nổi?
Hay tắt rồi ánh sáng trời,
Như nơi xa vì sao rơi?