Đăng bởi Tung Cuong vào 21/08/2021 14:32
Я поняла, семья – всего частичка
Взаимности у двух чужих людей.
Я плачу, хоть совсем не истеричка...
Я в клетке, хоть и нет вокруг зверей...
Одной любви, наверно, слишком мало,
Чтоб замуж за кого-то выходить.
Искать на всё ответы я устала.
Но для начала надо хоть дружить…
Здесь нет ни понимания людского,
Ни ласки, ни доверия здесь нет.
И нет тепла сердечку никакого.
И нет ему убежища от бед...
Допустим, что люблю, но разве хватит
Любви, раз нет доверия ко мне?
И кто за боль душевную заплатит,
Сомнениями, мучая вдвойне?
Я вновь ищу пустые оправданья,
Но ты ревнуешь там, где нет причин.
Тебе нужны нелепые признанья,
И чтобы рядом не было мужчин…
Зачем ты строишь снова детектива,
Вытягивая правду наугад?
Вся жизнь, она до ужаса игрива…
А вдруг той правде будешь ты не рад?
А вдруг поймёшь, что ты не ошибался
И я люблю другого уж давно?
Меня понять, ты видно не пытался,
А может быть, тебе не суждено…
Ты снова выдвигаешь обвиненья,
Прозрачные улики достаёшь,
Из воздуха сплетаешь подтвержденья,
И в каждом новом шаге ищешь ложь...
Мне хочется махнуть на всё рукою...
К чему все подозрения твои?
Мы всё равно останемся с тобою,
С любовью или даже без любви…
Хотя бы уважения немножко,
Хотя бы понимания чуть-чуть…
Но снова как собака с дикой кошкой,
Мы будем коротать семейный путь…
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 21/08/2021 14:32
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 21/08/2021 14:37
Có 1 người thích
Em hiểu rằng gia đình chỉ là một phần nhỏ
Của hai người xa lạ ở cùng nhau.
Em khóc than, dù chưa đến mức co giật lên cơn...
Đang bị nhốt trong chuồng, tuy chung quanh không thấy nuôi muông thú...
Chỉ có tình yêu thôi, phải chăng, còn ít quá,
Chưa đủ buộc ta lấy ai đó làm chồng.
Em tìm câu trả lời mọi chuyện đã mệt mỏi quá chừng.
Nhưng để bắt đầu, ít ra phải cùng làm bạn...
Ở đây, giữa con người không có chút hiểu biết.
Không vuốt ve, chẳng tin tưởng, mọi thứ đều không.
Và con tim không hề thấy ấm áp trong lòng,
Chẳng biết trốn đi đâu ngày gặp nạn...
Cứ cho là, em đang yêu, nhưng có phải
Có tình yêu là đủ, nếu không tin tưởng em?
Và ai sẽ trả đền cho tâm hồn buốt đau,
Cứ nghi nghi hoặc hoặc làm khổ nhau gấp đôi nữa?
Em lại tìm lời thanh minh nhảm nhí,
Nhưng anh ghen tuông, khi chẳng có lý do.
Anh chỉ cần lời thú nhận ngu ngu,
Rằng em không được có bạn trai bên cạnh...
Sao anh lại dựng chuyện như trinh thám,
Đưa ra sự thật theo cách rủi may?
Cả cuộc đời, thật đáng sợ, chỉ là cuộc chơi...
Nhỡ anh sẽ mất vui với sự thật rồi anh nghe được?
Anh bỗng hiểu rằng, mình không nhầm thật,
Và em yêu người khác đã từ lâu?
Rõ ràng anh không hề cố hiểu em sâu.
Mà có thể, duyên số anh đâu đến tuổi...
Anh lại trình ra lời buộc tội,
Kiếm đâu ra nhiều bằng chứng rõ ràng,
Anh thêu dệt lời xác nhận từ chỗ không có gì,
Trong từng bước mới, anh đều tìm về lừa dối.
Em đã muốn phảy tay bỏ qua mọi thứ...
Tất những nghi ngờ của anh để làm gì?
Có thế nào, ta vẫn ở với nhau như mọi khi,
Có yêu nhau hay thậm chí tình yêu chẳng có...
Dù có thể, ta sẽ tôn trọng nhau một chút,
Dù rằng ta sẽ chút ít hiểu nhau...
Nhưng lại cùng như chó với mèo hoang,
Con đường gia đình ta đi, cần rút ngắn...
Gửi bởi hongha83 ngày 21/08/2021 16:26
Bài hay
Gửi bởi Tung Cuong ngày 23/08/2021 08:12
Cám ơn bạn đã thấy thích! Chắc tôi sẽ dịch nhiều hơn về tình yêu và gia đình nhỉ?