Đăng bởi Tung Cuong vào 07/06/2020 10:46
Наверное, к утру умру от боли,
Что слева жжёт, и от его молчанья…
Нет гордости во мне и силы воли…
Бежала бы к нему сквозь расстоянья.
Прощала бы за всё и растворялась,
Как сахар в кипятке, в любимом взгляде.
А вдруг его любовь – всего лишь жалость?
И вдруг его плечо в чужой помаде?
Простила бы ему и это тоже…
И даже то, что люди не прощают.
Мне от него лекарство не поможет.
Любить и после смерти обещаю...
Внутри людей есть кладбище порою,
Там заживо свои хоронят чувства…
Своей любви могилу сами роют,
Позвав на помощь гордость и безумство…
Но сквозь гранит сердец, в слезах от боли,
Любовь цветком красивым прорастает.
Я знаю тех, кто чувства побороли…
У них счастливых взглядов не бывает…
Молчание порою громче крика
И бьёт оно всегда сильнее слова.
Под домом у него травою дикой,
Затоптанною им же, быть готова…
Готова быть. А разве это мало?
У ног его… без страха, что погубит.
Ему себя до капли отдавала…
Так надо, если сердце очень любит.
Врачи мне что-то в вену укололи…
Сказали, восстановится дыханье,
Чтоб я не умерла к утру от боли,
Что слева жжёт, и от его молчанья…
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 07/06/2020 10:46
Có 1 người thích
Có khi chờ đến sáng, tôi chết mất vì đau,
Có cái gì bên trái đốt chói đau - chỉ tại anh ta câm lặng...
Tôi không có chút kiêu hãnh và sức mạnh ý trí...
Chỉ mong lao tới chỗ anh, vượt qua bất kể đường xa.
Tôi sẵn sàng tha thứ về mọi chuyện và tan ra,
Như pha đường trong nước sôi, trong ánh nhìn thân thiết...
Thế bỗng tình yêu của anh chỉ là chút thương hại?
Và nhỡ vai anh còn in dấu son để lại của người ta?
Có việc này, tôi vẫn sẵn sàng thứ tha...
Và thậm chí người đời không tha thứ được.
Không giúp gì cho tôi kể cả thuốc.
Tôi hứa sau khi chết sẽ còn yêu...
Đôi khi trong mỗi người đều có một nghĩa trang,
Nơi họ chôn sống những tình cảm riêng của họ...
Họ tự tay đào mồ chôn chặt tình yêu đó,
Mời tính kiêu hãnh và điên khùng đến giúp tay...
Nhưng vượt qua lớp đá granit trái tim, trong nước mắt vì đau,
Tình yêu vẫn lớn lên trổ bông hoa đẹp.
Tôi biết nhiều người không có quan điểm hạnh phúc...
Họ đã đè nén tình cảm của bản thân...
Sự lặng im nhiều khi còn hơn tiếng thét to
Sự im lặng có sức tàn phá mạnh hơn lời nói.
Dù vào vườn nhà anh có phải làm cỏ dại,
Để chính chân anh giẫm đạp - tôi cũng sẵn sàng...
Tôi sẵn lòng. Lẽ nào vẫn còn ít chăng?
Tôi quỳ rạp dưới chân anh... mà không lo bị giết.
Tôi đã hiến dâng cho anh đến cùng kiệt...
Biết làm sao, nếu trái tim thiết tha yêu.
Các bác sỹ đã tiêm thuốc vào ven tôi...
Họ nói rằng rồi tôi sẽ thở dễ,
Đến sáng mai tôi vì đau không thể chết,
Có cái gì bên trái đốt chói đau - chỉ tại anh ta lặng im