“Однажды всё проходит безвозвратно...”

Однажды всё проходит безвозвратно…
И чувства, и надежды, и мечты.
Всё то, что от души — всегда бесплатно,
От нежности до тёплой доброты…

Но если бы мы знали, что однажды
Увидим близких лишь последний раз,
То в тот момент нам было б очень важно
Не то, что будет завтра, а сейчас…

Сейчас живём… Целуем, обнимаем…
Сегодня часто спорим ни о чём.
А завтра мы самих себя ругаем,
Но только день вчерашний не вернём.

Уходим мы, и нас порой бросают…
К другим уходят и на небеса…
Глаза, как тучи, капли разбросают.
Черна, как сажа, жизни полоса…

И, кажется, не будет встреч чудесных,
И искренних признаний не вернуть…
Что будет завтра — мне не интересно.
Ведь жизнь — она сейчас, и в этом суть…

И если есть, кому в любви признаться,
Кого обнять, кому сказать «Прости»,
То нужно сделать и не сомневаться,
Ведь в прошлое дорогу не найти…

И к будущему тоже не добраться,
Не долетит крылатый самолёт…
Сегодня нужно жизнью наслаждаться,
Спешить туда, где кто-то очень ждёт.

Все планы могут рухнуть в одночасье…
Единственный реально верный ход —
Не отложить любовь, родных и счастье
На завтра, что, возможно, не придёт…

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Có một ngày, mọi thứ biến mất hoàn toàn,
Cả tình cảm, ước mơ cùng hy vọng...
Tất những thứ từ tấm lòng đều miễn phí,
Từ dịu dàng tới lòng tốt chân tình...

Nhưng giá như, ta biết chỉ một lần,
Ta được gặp người thân là lần cuối,
Thì lúc đó có điều quan trọng nhất
Không phải ngày mai, mà tốt nhất bây giờ...

Giờ ta sống,... ta đang ôm hôn nhau...
Ngày hôm nay, thường luận tranh vô bổ.
Ngày mai tới, ta rủa ta xa xả,
Nhưng hôm qua cứ đi mãi không về.

Ta xa dần và có thể bị bỏ rơi...
Họ đi theo người khác và tìm về với Chúa...
Đôi mắt như mây đen để rơi dòng lệ...
Mảng đời đen như bồ hóng mà thôi...

Mà hình như không còn hò hẹn kì diệu nữa rồi,
Những lời tỏ tình chân thành làm sao lấy lại...
Ngày mai sẽ ra sao - tôi không cần biết.
Vì cuộc đời là bây giờ, đó là bản chất vấn đề...

Nếu có người để ta ngỏ lời yêu,
Có người để ôm hôn, để nói câu “Xin lỗi”,
Thì nói ngay chứ đừng phân vân mãi,
Vì ta không thể tìm đường về quá khứ nữa đâu...

Ta cũng không đến được cả tương lai,
Máy bay có cánh cũng không bay tới được...
Nhưng hôm nay phải hưởng ngay cuộc sống trước,
Phải đến ngay nơi ta có người đang rất đợi chờ.

Mọi kế hoạch có thể vỡ trong một giờ.
Hợp lý nhất trong đời chỉ còn một cách -
Không nên hoãn sự yêu, người thân và hạnh phúc
Sang ngày mai, vì có thể, ngày mai không đến bao giờ.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Văn Bỉnh

Rồi mọi thứ một đi không trở lại…
Cả tình cảm, cả hy vọng, lẫn ước mơ.
Thường những thứ từ đáy lòng - thứ vô tư,
Từ sự dịu dàng đến lòng nhân từ ấm áp…

Nhưng nếu biết, đây là lần duy nhất
Lần cuối cùng ta được thấy người thân,
Thì lúc này với ta quan trọng nhất
Không phải ngày mai, mà đích thực hôm nay…

Hôm nay ta đang sống… Ôm hôn nhau…
Thường cãi vả chuyện đẩu đâu vô cớ.
Rồi ngày mai đem mình ra trách cứ,
Nhưng ngày mai nào có trở lại đâu.

Chúng ta ra đi, khi mọi người rời bỏ
Đến với bao người mãi tận trời xanh…
Nước mắt rơi như sương giáng tối xầm.
Mảnh cuộc đời đen thâm như bồ hóng…

Hẹn gặp nhau chả còn ai trông ngóng,
Lời chân thành đã mất bóng từ lâu…
Tôi đâu còn tha thiết với mai sau,
Bởi cuộc sống hiện nay mới thực chất…

Ví như, đang tỏ tình với ai đó,
Ôm hôn ai, nói “tha thứ” với ai,
Thì đừng đắn đo, mà hãy làm ngay,
Bởi chả thấy đường quay về quá khứ…

Dù có cánh, máy bay chả bay tới…
Không thế nào đến được bến tương lai…
Cố tận hưởng cuộc sống ngay hôm nay,
Ai đang chờ hãy đến ngay với họ.

Bao dự tính có thể tan phút chốc…
Duy chỉ còn tin cậy một lối đi -
Là vun đắp tình yêu và hạnh phúc
Bởi thứ ấy mai mốt chắc còn gì…

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời