Thời gian sương phủ tuổi lên ba.
Bỗng bảy mươi năm tạm nhạt nhoà:
Hiện cảnh vừa ăn vừa chạy nhảy
Trên thành quách rộng chốn quê xa.
Nay thành cổ ấy, về du khảo
Tim ngại trèo, lưng mỏi, gối già
Bèn tản bộ lần tìm lối cũ
Cố tri chợt gặp!... ngỡ đang mơ
Nhìn nhau vui sướng lòng trào lệ
Ôn chuyện ngày xưa thuở ấu thơ.
Nguồn: Yêu có nguội dần? (thơ), Huy Dung, NXB TP Hồ Chí Minh, 2002