Trời êm ả
tưởng không đáng sợ.
Có những bóng đen
Khi ẩn khi hiện
Len lén
né ánh đèn.
Đã nhiều phen
Thân đã trải
bao thất bại
Đau khổ nỗi niềm
Mới dần hiểu những điềm chưa biết.
Niềm vui thường ẩn tiếp
nỗi đau.
Nhưng đau mở đầu
Chuỗi dài hy vọng
Làn sóng rồi làn sóng?
Nếu mắt mờ mau
Vương màu huyết lệ?
Biết thư giãn cỏ xanh
Tan biến vào trời bể.
Có gì như phảng phất
Giữa nhện với thi nhân?
Chung đích cao ngây ngất
Oằn mình chăm chỉ nhả tơ, đâu kể thời gian?
Nhưng nhện do truyền kiếp
Giăng tơ mảnh, mong manh
Cứ ngỡ đắp trường thành!
Quên tìm tiếp những điều chưa biết!
Còn thi sĩ_thấu oan ức bao người
Bút quăng đi lại viết
Cứu đau khổ cuộc đời
Lời trái tim vươn tiếp
giành những gì cao đẹp.
Thi nhân tìm học điều chưa biết
Vì chính nghĩa oằn mình nhả tơ
Giản dị như chân lý
Thế mới “là thi sĩ".