Thơ thành viên » Hoa ảnh Trấn Dương Tử » Trang thơ cá nhân » Tập thơ Tình yêu, hoa và nước mắt » Hoa
Nếu kiếp này chẳng thể có em,
Anh mang theo nỗi nhớ cơn sầu,
Chôn vùi đi trái tim rỉ máu,
U buồn cho đến mãi về sau.
Nếu kiếp này chẳng thể có em,
Anh vẫn thế, cứ mãi đợi chờ.
Trông hoa bay về theo cơn gió,
Rồi đến một ngày hoá thành tàn tro.
Nếu kiếp này chẳng thể có em,
Một đời anh ôm nỗi muộn phiền.
Ngày qua ngày khắc khoải triền miên,
Phải làm gì cho ưu phiền tan biến?
Kiếp này mình chẳng thể nên duyên,
Anh lấy vợ, em cũng lấy chồng.
Tình mình bỗng chốc thành không,
Hai người sẽ có hai cuộc sống.
Kiếp này ta chẳng thể bên nhau,
Liệu kiếp sau có còn được gặp lại?
Phải chăng đôi mình chia xa mãi,
Yêu dấu một đời sẽ phôi phai.
Anh đem theo nỗi lòng thả vào gió,
Gió thổi dài cho nỗi nhớ bay xa.
Em là hoa, hoa bay nơi cuối trời,
Theo gió về, cứ thế chẳng buông lơi.
03/08/2022