Thơ » Đức » Heinrich Heine » Biển Bắc (1825-1826) » Phần 2
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 16/01/2007 15:31, đã sửa 4 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 21/12/2017 09:51
Abendlich blasser wird es am Meer,
Und einsam, mit seiner einsamen Seele,
Sitze dort ein Mann auf dem kahlen Strand,
Und schaut, todkalten Blickes, hinauf
Nach der weiten, todkalten Himmelswölbung,
Und schaut auf das weite, wogende Meer -
Und über das weite, wogende Meer,
Lüftesegler, ziehn seine Seufzer,
Und kehren zurück, trübselig,
Und hatten verschlossen gefunden das Herz,
Worin sie ankern wollten -
Und er stöhnt so laut, daß die weißen Möwen,
Aufgescheucht aus den sandigen Nestern,
Ihn herdenweis umflattern,
Und er spricht zu ihnen die lachenden Worte:
»Schwarzbeinigte Vögel,
Mit weißen Flügeln meerüberflatternde,
Mit krummen Schnäbeln seewassersaufende,
Und tranigtes Robbenfleisch fressende,
Eu'r Leben ist bitter wie eure Nahrung!
Ich aber, der Glückliche, koste nur Süßes!
Ich koste den süßen Duft der Rose,
Der mondscheingefütterten Nachtigallbraut,
Ich koste noch süßeres Zuckerbackwerk,
Gefüllt mit geschlagener Sahne;
Und das Allersüßeste kost ich,
Süße Liebe und süßes Geliebtsein.
Sie liebt mich! sie liebt mich! die holde Jungfrau!
Jetzt steht sie daheim, am Erker des Hauses,
Und schaut in die Dämmrung hinaus, auf die Landstraß',
Und horcht und sehnt sich nach mir - wahrhaftig!
Vergebens späht sie umher und sie seufzet,
Und seufzend steigt: sie hinab in den Garten,
Und wandelt in Duft und Mondschein,
Und spricht mit den Blumen, erzählet ihnen,
Wie ich, der Geliebte, so lieblich bin
Und so liebenswürdig - wahrhaftig!
Nachher im Bette, im Schlafe, im Traum,
Umgaukelt sie selig mein teures Bild,
Sogar des Morgens, beim Frühstück,
Auf dem glänzenden Butterbrote,
Sieht sie mein lächelndes Antlitz,
Und sie frißt es auf vor Liebe - wahrhaftig!«
Also prahlt er und prahlt er,
Und zwischendrein schrillen die Möwen,
Wie kaltes, ironisches Kichern.
Die Dämmrungsnebel steigen herauf;
Aus violettem Gewölk, unheimlich,
Schaut hervor der grasgelbe Mond;
Hochaufrauschen die Meereswogen,
Und tief aus hochaufrauschendem Meer,
Wehmütig wie flüsternder Windzug,
Tönt der Gesang der Okeaniden,
Der schönen, mitleidigen Wasserfraun,
Vor allen vernehmbar die liebliche Stimme
Der silberfüßigen Peleus-Gattin,
Und sie seufzen und singen:
»O Tor, du Tor, du prahlender Tor!
Du kummergequälter!
Dahingemordet sind all deine Hoffnungen,
Die tändelnden Kinder des Herzens,
Und, ach! dein Herz, Nioben gleich,
Versteinert vor Gram!
In deinem Haupte wird's Nacht,
Und es zucken hindurch die Blitze des Wahnsinns,
Und du prahlst vor Schmerzen!
O Tor, du Tor, du prahlender Tor!
Halsstarrig bist du wie dein Ahnherr,
Der hohe Titane, der himmlisches Feuer
Den Göttern stahl und den Menschen gab,
Und geiergequälet, felsengefesselt,
Olymp-auf trotzte und trotzte und stöhnte,
Daß wir es hörten im tiefen Meer,
Und zu ihm kamen mit Trostgesang.
O Tor, du Tor, du prahlender Tor!
Du aber bist ohnmächtiger noch,
Und es wäre vernünftig, du ehrtest die Götter,
Und trügest geduldig die Last des Elends,
Und trügest geduldig so lange, so lange,
Bis Atlas selbst die Geduld verliere,
Und die schwere Welt von den Schultern abwirft
In die ewige Nacht.«
So scholl der Gesang der Okeaniden,
Der schönen, mitleidigen Wasserfraun,
Bis lautere Wogen ihn überrauschten -
Hinter die Wolken zog sich der Mond,
Es gähnte die Nacht,
Und ich saß noch lange im Dunkeln und weinte.
Trời chiều nhạt dần trên biển
Và một người đàn ông ngồi cô đơn, với tâm hồn cô đơn,
Trên bãi biển trơ trọi,
Và nhìn, cái nhìn chết lạnh,
(Nhìn) về phía vòm trời xa, chết lạnh,
Và nhìn về phía biển xa nổi sóng –
Và trên biển xa nổi sóng,
Người thuỷ thủ thở dài,
Và quay trở về một cách sầu thảm,
Và tìm thấy trái tim đóng kín,
Mà họ muốn thả neo trong trái tim –
Và ông ta rền rĩ lớn rằng những con chim hải âu trắng
Bay lượn theo bầy hoảng hốt,
Ra khỏi tổ phủ cát,
Và ông ta cười nói lớn với chúng:
„Hỡi những chú chim chân đen,
Với đôi cánh trắng bay lượn trên biển
Với cái mỏ cong uống nước biển
Và ăn thịt hải cẩu béo ngậy,
Cuộc sống của chúng mày đắng nghét như mồi của chúng mày!
Nhưng tao đây hạnh phúc chỉ ăn những thứ ngọt ngào mà thôi!
Tao thưởng thức hương thơm ngọt ngào của hoa hồng,
Của con chim hoạ mi lồng bóng trăng,
Tao còn ăn bánh kẹo ngọt
(Bánh kẹo) được nhồi kem sữa
Và tao ăn thứ ngọt ngào nhất,
Tình yêu ngọt ngào và được yêu thương ngọt ngào.
Nàng yêu tao! Nàng yêu tao! (Nàng -) Người con gái đẹp tuyệt trần!
Bây giờ nàng đang ở nhà, đứng bên ban công
Và nhìn bóng hoàng hôn, nhìn con đường làng,
Và nghe ngóng, nhớ mong tao da diết - thật đấy!
Nàng quan sát xung quanh một cách vô ích và nàng thở dài,
Và tiếng thở dài dâng lên: nàng đi vào vườn,
Và nàng đi trong hương thơm và ánh trăng,
Và nàng nói với bông hoa, kể cho chúng nghe,
Tao - người yêu nàng - dễ thương
Và nhã nhặn như thế nào - thật đấy!
Sau đó trong trên giường, trong giấc ngủ, trong cơn mơ,
Hình ảnh thân yêu của tao chập chờn quanh nàng,
Thậm chí vào buổi sáng, khi điểm tâm,
Trên cái bánh mì bơ bóng láng,
Nàng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của tao,
Và nàng ăn nó vì tình yêu - thật đấy!“
Ông ta khoe khoang,
Giữa lúc đó những con hải âu kêu the thé,
Nhà thờ lạnh, và buồn cười thế nào.
Sương mù buổi hoàng hôn dần dâng lên khủng khiếp;
Từ đám mây tím,
Mặt trăng vàng úa ngó nhìn;
Sóng biển nổi lên rì rầm,
Và sâu thẳm từ biển đang dâng cao,
Vang lên tiếng hát những nữ thần biển cả,
Sầu muộn như làn gió thổi thì thầm,
(những nữ thần như) những nàng tiên dưới nước xinh đẹp, tội nghiệp,
Hơn hết nghe thấy được nhữn giọng nói ngọt ngào
Của người tình của Pele chân bạc,
Và họ thở than và hát:
“Ồ cổng, cổng kia, cái cổng rạng rỡ kia!
Ngươi – bị nỗi nhớ mong hành hạ!
Những hi vọng của ngươi bị giết chết,
Những đứa trẻ vui chơi của trái tim,
Và kìa! Tim ngươi, hoá đá trước nỗi đau buồn!
Trên đầu người sẽ là màn đêm,
Và nó sẽ giật mình do tia chớp của sự điên cuồng,
Và ngươi khoe khoang trước nỗi đau!
Ồ cánh cổng, cánh cổng kia, cánh cổng rạng rỡ kia!
Cứng cổ như tổ tiên của ngươi,
Những tên khổng lổ cao lớn, ngọn lửa bầu trời,
Đưa cho những vị thần như thép,
Cho con người vòng nguyệt quế,
Bị diều hâu hành hạ, bị đá đè chặt,
Bướng bỉnh, ngoan cố, rên rỉ thở than,
Khiến chúng ta nghe thấu từ biển sâu thẳm,
Giọng hát an ủi.
Ồ cổng kia, cổng kia, cổng rạng rỡ!
Nhưng ngươi vẫn còn bất tỉnh, không quyền lực hơn nữa,
Và thật là khôn ngoan nếu ngươi tôn kính các vị thần,
(Nếu ngươi) kiên nhẫn mang gánh nặng của sự nghèo nàn,
(Nếu ngươi) kiên nhẫn thật lâu, thật lâu,
Cho tới khi chính thần Atlas mất hết kiên nhẫn,
Và ném trái đất nặng trĩu khỏi đôi bờ vai,
Trong đêm vĩnh cữu.
Tiếng hát nữ thần biển cả vang lên,
(Nữ thần như) những tiên dưới nước tuyệt đẹp và tội nghiệp,
Cho tới khi tiếng sóng vỗ át tiếng hát –
Phía sau bầu trời mặt trăng kéo về,
Đêm khuya ngáp dài,
Và tôi (tác giả?) còn ngồi lâu trong bóng đêm và khóc.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 16/01/2007 15:31
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 21/12/2017 09:52
Bóng chiều nhạt lan dần trên mặt biển
Ở đằng kia có một kẻ dang ngồi,
Một con người đơn độc lẻ loi
Trên bãi vắng, một linh hồn sầu khổ
Gương mắt lạnh của người đang tắt thở
Chàng nhìn lên trên u ám bầu trời,
Rồi lại nhìn mặt biển xa khơi
Mặt biển rộng dạt dào sóng lượn.
Trên mặt biển mênh mông, sóng lượn
Tiếng thở than bay tựa khí cầu;
Những lời thở than quay lại buồn rầu
Nhìn thấy quả tim chàng kín bặt,
Nơi chúng tưởng sẽ buông neo bám chặt.
Chàng thở than đau khổ quá chừng.
Đàn hải âu trắng toát cũng kinh hoàng
Phải lìa bỏ những tổ quen bằng cát
Kéo nhau lên bay lượn quanh chàng
Giọng triêu cười chàng bảo luc chim:
-Hỡi bầy chi cánh trắng, chân đen
Đang bay lượn ngày đêm trên mặt biển,
Hỡi chim mỏ cong uống tràn nước mặn
Và ăn toàn lợn bể thịt tanh dầu
Cuộc đời bay cũng đắng tựa thức ăn kia
Nhưng còn ta, ta là kẻ bình thường sung sướng
Ta chỉ nhận sự dịu dàng đằm thắm
Ta thưởng thức mùi thơm nhẹ thoảng của hoa hồng
Nó là bạn của chim oanh
Chỉ sống bằng trăng sáng;
Ta còn ăn những loại bánh ngon
Độn bằng kem rất tinh tế bên trong
Ta lại hưởng cái điều êm dịu nhất:
Yêu thiết tha và ta cũng được yêu.
Nàng yêu ta! Nàng yêu ta! Cô gái yêu kiều
Ta thấy nàng đứng tựa lan can
Mắt nhìn xuống con đường trong bóng tối.
Nàng lắng nghe, lắng nghe, chăm chú.
Ôi!Chắc là nàng rất muốn được gần ta!
Có phải không? Nàng tìm mãi không ra
Trong đêm tối đôi mắt nàng sụt sạo
Nhưng vô ích-nàng thở dài ảo não
Rồi băng mình bước xuống vườn riêng;
Dưới trăng vàng, nàng dạo giữa muôn hương,
Trò chuyện với hoa những điều thầm kín
Nàng nói về ta, người nàng yêu mến
Nói rằng ta là người đáng được yêu-
Có phải không ta đáng mến bao nhiêu!
Và sao đó nàng trở về yên ngủ
Trong giấc mộng, khuông mặt ta hiền dịu
Lại về theo bay lượn, quanh nàng.
Sáng hôm sau trong chính bữa ăn
Nàng cũng thấy gương mặt ta cười mỉm
Trên chiếc bánh mì bơ sáng loáng
Mà nàng ăn với tất cả tình thương-
Có phải không chàng khoác lát khoe khoang
Còn bầy chi cứ cất tiếng kêu vang
Nghe như tiếng cười thầm hóm hỉnh
Khói chiều đã bay lên chầm chậm;
Mặt trăng buồn, nhạt nhẽo hiện sau mây
Sóng dâng lên, gầm réo khắp mọi nơi,
Từ dưới đáy biển sâu đang giận dữ
Bỗng vang lên tiếng hát bao thần nữ
Nghe buồn như tiếng gió thổi rì rào,
Những vị thần xinh đẹp biết bao
Con của biển, lại rộng lòng ưu ái
Trong tiếng hát, người ta nghe rất trỗi
Giọng của Pêlê chân trắng, giọng như ru
Họ thở dài, cùng lên tiếng hát ca:
Hỡi chàng trẻ điên cuồng hợm hĩnh!
Nỗi đau thương dang vò xé lòng chàng!
Tất cả bao hy vọng tiêu tan,
Là con đẻ của trái tim chàng đó
Trái tim chàng có khác chi người mẹ
Thưở xưa kia hoá đá bởi đau thương.
Trong đầu chàng đã phủ bóng đêm
Những tia chớp của điên rồ vụt sáng.
Hỡi chàng trẻ, điên cuồng, hợm hĩnh!
Chàng ngồi đây để khoe nỗi đau thương.
Chàng cũng gần như thuở trước tổ tiên,
Là thần lớn Titan lên trời cướp lửa
Cho loài người-bị xích vào phiến đá
Và diều hâu đến rỉa trái tim,
Vẫn đứng lên thách thức đỉnh Ôlem;
Chúng tôi nghe tiếng người rền rỉ
Vang xuống dưới tận cùng đáy bể
Và tìm lên mong an ủi lòng người
Bằng lời ca tiếng hát của chúng tôi.
Hỡi chàng trẻ điên cuồng, hợm hĩnh!
So với người chàng còn thua kém lắm.
Hãy biết khôn mà kính trọng thần linh
Hãy kiên tâm mang nỗi khổ của mình
Hãy dũng cảm mang hoài, mang mãi
Cho đến ngày chính đỉnh cao Atlát
Cũng nản lòng tung gánh nặng trần gian
Để ném vào trong vĩnh viễn đêm tăm.
Đây, những vị thần đã hát
Con của biển đẹp xinh, ưu ái
Hát đến khi sóng vỗ át lời ca.
Kìa vầng trăng sau mây xám lùi xa
Và đêm thẳm, há hốc mồm tiến tới
Trong bóng đêm, tôi vẫn ngồi khóc mãi.
Gửi bởi sabina_mller ngày 15/07/2007 12:48
Khi bóng chiều dần tan trên mặt biển
Một con người không biết đến từ đâu
Ngồi trên đá kia với vẻ mặt âu sầu
Chàng đưa mắt nhìn, cái nhìn chết lạnh
Chàng nhìn về phía biển xa nổi sóng
Nơi những con sóng bỡn cợt vô tâm
Gieo vào tim chàng muôn ngàn đau khổ
Như những người thuỷ thủ buông neo
Vào trong lòng đại dương khối sắt lạnh câm
Chàng đau đớn rên la khủng khiếp
Những con hải âu trên cao hoảng hốt
Kéo nhau bay lượn bên chàng
Giọng mỉa mai chàng bảo lũ chim
"Hỡi luc chim cánh trắng, chân đen
Đang bay lượn khắp nơi trên mặt biển
Hỡi lũ chim mỏ cong uống đầy nước biển
Và ăn toàn những thứ thịt tanh hôi
Cuộc sống chúng bây cũng đắng như thức ăn kia
Còn ta đây là con người hạnh phúc
Ta chỉ ăn những thứ ngọt ngào nhất
Và thưởng thức hương thơm của hoa hồng
Bạn của hoạ mi, bạn của ánh trăng
Ta còn ăn những thứ bánh tuyệt ngon
Bánh kẹo ấy được làm từ bơ sữa
Nhưng hơn hết thứ ngọt ngào ta nếm
Là tình yêu mà nàng dành cho ta
Nàng yêu ta! Nàng yêu ta!- Cô gái tuyệt trần
Ta thấy nàng đứng trên lan can
Nàng nhìn hoàng hôn trên con đường vắng
Nàng lắng nghe bước chân ta tìm đến
Bởi vì nàng đang tha thiết nhớ ta
Nàng tuyệt vọng trong bóng đêm sâu lắng
Bước ra vườn nàng dạo dưới ánh trăng
Nàng kể với hoa chuyện nàng yêu ta
Nàng còn nói ta dễ thương, dễ mến
Rồi sau đó nàng trở về trong giấc ngủ
Và trong mơ ta đã đến bên nàng
Cả ngày hôm sau trong bữa điểm tâm
Trên chiếc bánh mì bơ sáng láng
Nàng bỗng thấy nụ cười ta trên ấy
Và nàng ăn với tất cả tình yêu."
Ôi chàng ta kẻ khoát lát, khoe khoang
Đàn hải âu oang oát kêu vang
Như những tiếng cười đùa, trêu chọc
Đêm dần buông trên mặt biển xanh xám
Ánh trăng kia lẩn khuất giữa làn mây
Giữa sương lạnh tái tê, khủng khiếp
Sóng ầm vang bao tiếng hát nữ thần
Tiếng các nàng như tiếng gió thì thầm
Những nàng tiên đẹp xinh, kiều diễm
Nhưng hơn cả giọng người tình của pêlê chân bạc
Tất cả họ cùng cất lên tiếng hát.
Cổng kia, cổng kia, cái cổng rạng rỡ kia!
Người bị nỗi nhớ thương hành hạ
Niềm hy vọng của người tan biến cả
Những đứa trẻ đau thương đang viếng trái tim
Và kìa! Trái tim người mãi lặng im
Hay nỗi buồn làm tim người hoá đá
Trong đầu chàng giờ đây là bóng tối
Được ngự trị bằng tia chớp của cuồng điên
Chàng ngồi còn đây với nỗi khoe khoang
Cổng kia, cổng kia, cái cổng rạng rỡ kia
Chàng giống như tổ tiên người thuở trước
Là những người khổng lồ cao lớn
Mang lửa của trời đem xuống trần gian
Nên bị giam cầm trong hang đá tối tăm
Bị lũ diều hâu ngày đêm hành hạ
Vẫn kiên gan, thở than, rên rỉ
Khiến chúng tôi từ biển cũng mủi lòng
Lên tiếng hát ủi an.
Cổng kia, cổng kia, cái cổng rạng rỡ kia!
So với họ người còn thua kém lắm
Nên hãy khôn ngoan tôn kính các vị thần
Hãy kiên tâm mang sự nghèo nàn
Cho đến khi cả thần Át Lát
Cũng nản lòng tung cả trái đất kia
Khỏi đôi vai vào trong đêm tối tăm
Tiếng hát những vị thần vang lên
Những nàng tiên đẹp xinh, kiều diễm
Hát đến khi sóng biển át lời ca
Mặt trăng buồn cũng lặng lẽ lùi xa
Khi bóng đêm âm thầm tiến tới
Nhưng còn tôi, ngồi trong đêm khóc mãi.