Tám giờ kém. Tôi lên đường đi tiếp
Từ Xuê-lên, tôi đến Ha-ken
Ba giờ chiều. Xe vừa tới đích
Ăn trưa thôi, bụng đã đói mèm!

Thức ăn được bày ra. Bàn tiệc
Bốc mùi thơm bếp Đức cũ xưa
Món rau chua, chao ôi, tôi thích
Mùi thơm này rất đỗi tôi ưa

Những hạt dẻ gói trong bắp cải
Món này xưa mẹ vẫn thường làm
Cá mo-ruy của quê ta đấy
Đang bơi trong chảo nóng bơ tràn!

Được thưởng thức các món ăn ngày trước
Lòng càng yêu đất tổ, quê cha
Ta gặp lại từng món hầm, món luộc
Cá trích thơm xông khói, trứng gà...

Ta hào hứng khi xơi xúc xích
Đang rán trong xoang mỡ thơm lừng!
Kem bọt táo, chấm cho thoả thích
Những món ăn như cũng reo mừng!

Chúng reo lên: Chào người thân cũ!
Hẳn còn lâu mới xong bữa, tiệc tàn
Ôi đã mấy năm trời xa xứ
Ta như chim vắng tổ. lìa đàn!

Nhà bếp đặt lên bàn: chú ngỗng
Hãy xem kìa! Nó đáng yêu sao
Nó im lặng, mà lòng tôi xao động:
Có thể ngày xưa tôi, nó biết nhau!

Nó nhìn tôi tràn đầy ý nghĩa:
Rất trung thành, sâu lắng, xót xa!
Tâm hồn nó, vô tư, tươi trẻ
Nhưng thịt dai, hẳn nó đã già!

Chiếc thủ lợn cũng được bày ra đó
Trên chảo làm bằng thiếc mới tinh
Vẫn như xưa: người ta trang trí
Bằng lá thơm nguyệt quế quê mình



[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)