Die Mitternacht zog näher schon;
In stummer Ruh lag Babylon.
Nur oben, in des Königs Schloß,
Da flackert’s, da lärmt des Königs Troß,
Dort oben, in dem Königssaal,
Belsatzar hielt sein Königsmahl.
Die Knechte saßen in schimmernden Reih’n,
Und leerten die Becher mit funkelndem Wein.
Es klirrten die Becher, es jauchzten die Knecht’;
So klang es dem störrigen Könige recht.
Des Königs Wangen leuchten Glut;
Im Wein erwuchs ihm kecker Muth.
Und blindlings reißt der Muth ihn fort;
Und er lästert die Gottheit mit sündigem Wort.
Und er brüstet sich frech, und lästert wild;
Die Knechtenschaar ihm Beifall brüllt.
Der König rief mit stolzem Blick;
Der Diener eilt und kehrt zurück.
Er trug viel gülden Geräth auf dem Haupt;
Das war aus dem Tempel Jehovas geraubt.
Und der König ergriff mit frevler Hand
Einen heiligen Becher, gefüllt bis am Rand’.
Und er leert ihn hastig bis auf den Grund,
Und rufet laut mit schäumendem Mund:
Jehovah! dir künd’ ich auf ewig Hohn, –
Ich bin der König von Babylon!
Doch kaum das grause Wort verklang,
Dem König ward’s heimlich im Busen bang.
Das gellende Lachen verstummte zumal;
Es wurde leichenstill im Saal.
Und sieh! und sieh! an weißer Wand
Da kam’s hervor wie Menschenhand;
Und schrieb, und schrieb an weißer Wand
Buchstaben von Feuer, und schrieb und schwand.
Der König stieren Blicks da saß,
Mit schlotternden Knien und todtenblaß.
Die Knechtenschaar saß kalt durchgraut,
Und saß gar still, gab keinen Laut.
Die Magier kamen, doch keiner verstand
Zu deuten die Flammenschrift an der Wand.
Belsatzar ward aber in selbiger Nacht
Von seinen Knechten umgebracht.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 23/02/2010 18:45
Đã khuya gàn đến nửa đêm rồi
Thành Babylon lặng tiếng im hơi
Chỉ còn cung điện trên cao đó
Các quan ồn ào, đuốc rực đỏ
Từ trong ngọc điện ngự ngôi mình
Belsatzar mở yến linh đình
Bá quan văn võ đà sắp sẵn
Cốc rượu ngon đầy đang dốc cạn
Tiếng cốc va nhau xen tiếng cười
Ngạo nghễ nhà vua cười rất vui
Hai má nhà vua đỏ như gấc
Cầng nốc rượu vào càng hăng sức
Bạo gan bỏ hết những điều kiêng
Buông lời xúc phậm Đáng thiêng liêng
Thở giọng hỗn hào lời báng bổ
Các quan ngồi nghe khen nức nở
Đưa mắt kiêu căng vua lện truyền
Hầu thần vội vào rồi ra liền
Trên đầu gã đội đồ vàng bạc
Của cướp ở đền Jehovas
Bàn tay uế tạp vua cầm lên
Một chiêc cốc thần đầy chất men
Và vua nốc hết một hơi cạn
Rồi vua hét vang, bọt đầy miệng:
“Jehovas, ta nhạo cười ông
Ta là vua thành Babylon”
Nhưng nói vừa dứt lời kinh khủng
Vua đã cảm thấy lo trong bụng
Bỗng ngừng ngay lại tiếng cười vang
Cung điện lặng im như mồ hoang
Nhìn kìa! Nhìn lên tường vôi trắng
Gì như bàn tay đang cử động
Bàn tay cứ viết mãi trên tường
Những dòng chữ lửa rồi biến luôn
Vua ở trên ngai mắt lấm lét
Đầu gối run lên, nhợt như chết
Các quan triều thần, người lạnh băng
Phăng phắc ngồi im không hé răng
Các nhà hiền triết được vời tới
Dòng chữ lửa kia không hiểu nổi
Nhưng ngay đêm ấy Belsatzar
Đã bị triều thần cắt cổ ra