Đăng bởi hongha83 vào 18/11/2008 21:32
When you have tidied all things for the night,
And while your thoughts are fading to their sleep,
You'll pause a moment in the late firelight,
Too sorrowful to weep.
The large and gentle furniture has stood
In sympathetic silence all the day
With that old kindness of domestic wood;
Nevertheless the haunted room will say:
"Someone must be away."
The little dog rolls over half awake,
Stretches his paws, yawns, looking up at you,
Wags his tail very slightly for your sake,
That you may feel he is unhappy too.
A distant engine whistles, or the floor
Creaks, or the wandering night-wind bangs a door
Silence is scattered like a broken glass.
The minutes prick their ears and run about,
Then one by one subside again and pass
Sedately in, monotonously out.
You bend your head and wipe away a tear.
Solitude walks one heavy step more near.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 18/11/2008 21:32
Khi mọi việc trong đêm trường dứt điểm
Nghe mơ hồ giấc ngủ choáng tâm tri
Dừng một chút bên lửa mờ khuya khoắt
Quá đau thương nên chẳng khóc được gì
Cái cơ ngơi dịu dàng bề thế ấy
Vẫn lặng yên thông cảm những ngày qua
Này thớ gỗ đã quen mùi thân thuộc
Căn phòng xưa ắt có kẻ chia xa
Chú chó nhỏ cuộn mình không ngủ được
Cũng duỗi chân ngáp vội mãi nhìn lên
Biết chủ thương ve vẫy đuôi nhè nhẹ
Cảm thương nhau vật cũng biết ưu phiền
Tiếng còi tàu mãi từ xa vang vọng
Ngọn gió khuya phần phật cánh cửa ngoài
Đêm thinh lặng rải đều như ly vỡ
Phút giây này còn bàng bạc bên tai
Từng mảng một dịu đi và qua mãi
An nhiên về đơn điệu lại xa bay
Em cúi đầu gạt khô đi dòng lệ
Cô đơn nào nặng bước giữa tầm tay