Tận hưởng cái thú vị của hạnh phúc trong một phút đê mê, nghĩa là đã sống đầy đủ vậy. – Hãy cầu nguyện vì Ác tinh xuống hoạ cho người để nghe rõ tiếng kêu thương, vì hạnh phúc nằm trong đau khổ.

Tín đồ nhà Phật lấy phút cuối cùng là hạnh phúc.

- Em ơi! Ghen ghét hạnh phúc của người là một sự điên rồ...
Ngày nay còn ai đâu biết đến giá trị của sắc đẹp.
Triết lý và văn thơ là những danh từ đã chết.
Triết lý là vun trồng, nuôi nấng thi văn, mà thi văn là để bắt nghĩa ra triết lý.

Tôi không cần ai giảng triết lý, vì nếu trong khi mộng tôi đến xứ Hy Lạp và đã đọc câu châm ngôn khắc dưới chân pho tượng khổng lồ của Sardanapale: “Ăn chơi thả cửa kỳ dư không bằng một cái nhịp tay”.

Mùa thu chưa tới. Hồn tôi đã nhuộm màu ảo não. Trăng thu ở lòng tôi đã mờ mờ lạnh.
Đời thái bình. Nàng không phải ái ngại, chờ sương tan, đưa tiễn khách chinh phu.

Nhà nghệ sĩ bao giờ cũng điên. Tài năng thì có giới hạn. Dám đem tài mọn làm rộn nước mây. Sẽ bị mang trời đánh ngã. – Than ôi! Tài hoa là một điều tai hại!

Con sông này đã đi qua.
Suốt đời ta thề không trở lại.
Vì cô lái đã lên bờ... Không có ái tình tuyệt đối...

Yêu thương chỉ là một trạng thái của tâm hồn. Gò má đỏ ửng lên... Đấy là hơi máu dồn lại, vì thẹn, vì hờn, vì cảm... vì say nắng ban mai.

Những ai đã về Huế mà không ăn đào?
Hãy cắn miếng nữa, và cắn cho sâu.
Xin đừng cắn nhằm môi thiếu nữ.

“Nhứt nhựt bất kiến như tam thu” nếu phải quỳ luỵ dâng tất cả những ngày sung sướng đã qua và sẽ tới cho người để đổi lấy một phút gặp gỡ... tôi cũng xin vâng.

Nhưng chẳng bao giờ tôi chịu đem những ngày đau khổ cực điểm lấy những đêm hoan lạc trong trong cung A hoàn.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]