Đăng bởi Nguyễn Việt Hưng vào 28/01/2024 23:33
Em ngả cánh tay còn nhiều ngấn sữa
Cho ta làm gối gối đầu đêm tân hôn
Sao lại không chính là tay ta đỡ trước lấy vai nàng?
Ta râu ria như râu thép gai như xương chổi
gân guốc sù xì phong sương
như một gốc cây rừng
Ta lo lắng sợ tay nàng gãy
Tay nàng mảnh mai
như một nhánh huệ trong bình!
Nhưng lạ thay
nàng ghì đầu ta như chẳng hề hấn chuyện gì!
Chỉ có chuyện là
ta thấy ta càng lúc
càng thêm nhỏ bé
trong vòm ngực măng tơ
Chà dụi
rúc tìm
tham lam
cuống quýt
ngẩn ngơ
như một hài nhi
khát mẹ
Nàng càng riết chặt
ta càng thấy bé
Vòng tay nàng đánh đai
Nàng thì thào thổn thức bên tai
- Anh của em!
- Anh vô cùng lớn của em!
Nhưng trái lại
anh đang rất bé.
Nàng:
- Anh ơi anh!
Ta:
- Mẹ ơi mẹ!
Bằng một giọng học nói
hài nhi bập bẹ
trong hơi thở trộn nhau bốc men
Tôi đối thoại
hay là vô thức nói?
Sau đêm ấy là em đi
đi mãi!
Em đi tím đất chiều hoang
Ta như mất mẹ khóc tang hai lần!
Xin kính cẩn hôn chân
tất cả những đấng gái Việt Nam
Đã sớm mang chất mẹ
loài người
Em trong mẹ
Mẹ trong em
Em ngôi
thánh mẫu hài đồng
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Nguyễn Việt Hưng ngày 29/01/2024 23:35
“Nhà thơ Hữu Loan suốt đời mình luôn khắc ghi hình bóng người vợ đầu. Sau bài thơ Màu tím hoa sim bốn mươi hai năm, ông lại làm bài thơ này hồi tưởng lại đêm tân hôn đầu tiên của mình. Bài thơ vẫn đúng chất hồn và giọng điệu Hữu Loan, đầy ắp cảm giác cảm xúc đôi lứa tình yêu. Đây còn được gọi là bài Tục Màu tím hoa sim.”