Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Hàn Mặc Tử » Đau thương (Thơ điên, 1937) » Phần 1: Hương thơm
Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi...
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây...
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
- “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”
Trang trong tổng số 2 trang (18 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]
Gửi bởi Siêu Nhân Gao ngày 29/11/2009 03:40
Xin Hói Đây Là Toàn Bài Thơ À ???
Gửi bởi Ky_0 ngày 01/02/2010 18:11
anh Vanachi phân tíck giùm em cái nào! Chi tiết vào nhé em đang cần học gấp bài "Mùa xuân chín"
Gửi bởi Cua Nam ngày 07/02/2010 01:04
Có một hai từ tôi cho là chưa chuẩn:
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Cảnh trí bâng khuâng sực nhớ làng
Tôi biết bài thơ này từ năm 1964, do một nhà thơ / không nói tên/cho chép lại, chữ " cảnh trí" phải là chữ " Lòng tự" thì mới đúng tâm trạng của HMT, nhìn khung cảnh bống thâý lòng bâng khuâng:
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng tự bâng khuâng sực nhớ làng
Gửi bởi vội_vàng ngày 24/09/2010 19:26
Em đọc trong tập Thơ Hàn Mặc Tử thì thấy câu đó là
"Lòng Trí bâng khuâng sực nhớ làng"
Trí ở đây là tên thật nhà thơ.
Gửi bởi dangtrannhan ngày 02/11/2010 11:00
Có 1 người thích
Khác với những bài thơ tả cảnh kể việc thông thường, Mùa Xuân Chín đến với người đọc chúng ta không giống với một cái gì đã hoàn thiện. Nhà thơ dường như tạo điều kiện cho người đọc thơ có mặt từ lúc hình tượng mới chỉ là mô hình, một phôi thai của ý đồ sáng tạo. Nét vẽ thứ nhất, cái đặt bút đầu tiên trên cái nền khói mơ tan và phơn phớt màu nắng ửng nghĩa là rất mơ hồ ấy là "Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng". Đó là thứ gam màu đệm vẫn rất gần cái sắc màu hư ảo ở trên để trở thành một tổng thể nhạt nhoà chưa định hình rõ nét, màu vàng ở đây là của rơm dạ, ruộng đồng mà biết đâu không phải là mấy vùng trăng còn sót lại do bầu trời ngẩn ngơ cố tình lưu giữ. Cái thực và cái ảo cứ xen kẽ, xâm nhập, đan cài vào nhau mông nung mơ màng để tự nó sẽ thức dậy theo con sóng thời gian chập chờn ở phía sau xô đẩy. Sự đặc tả khối hình có ý nghĩa chiến lược ấy là khi nhà hoạ sĩ tài hoa và mơ mộng quyết định chấm vào đó một nét rờn xanh, cái đốm xanh nõn là mềm mượt vừa hiện ra đã cựa quậy "Sột soạt gió trêu tà áo biếc". Nó là tín hiệu mùa xuân, cái chồi búp ngọt ngào lấp ló hiện ra trên cái tàn đông lạnh giá, Ợm ờ và thú vị biết bao là cơn gió đầu mùa như đám trẻ con tinh nghịch, chiếc áo mùa xuân đẹp thế đã muốn ẩn lánh đi vì nó quá rực rỡ quá nổi bật còn cô gái xuân lại dịu dàng e thẹn xiết bao song càng e lệ giấu mình thì cơn gió thốc mách kia lại càng vô tâm biết mấy, nó lang thang ở tít tận đâu đâu nay chững lại dồn lại túm tụm lại trước tà áo biếc để trêu chọc phơi bày. Phải chăng cái nắng ửng trên kia đã dự báo cái phút ngỡ ngàng này sẽ là cái màu thẹn cái màu làm duyên trên đôi má tròn căng sức lực của nàng Xuân đến tuổi dạy thì. Như vậy là cửa ngõ mùa xuân vốn khép kín trong mấy tháng lạnh lẽo héo hon vì chờ đợi đã mở ra "Trên dàn thiên lý bóng xuân sang". Trên bức tranh lụa cái bút lông của nhà hoạ sĩ đã có tà rồi nó đã có hồn rồi nó bắt đầu cất cánh, người xem tranh khi đã nhập cuộc rồi đến đây không khỏi bồn chồn cái gì sẽ xuất hiện tiếp theo.
Sóng cỏ xanh tươi gợi tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi
Màu xanh bằng những nét chấm phá ở trên tưởng chừng đã đủ nhưng mà không chưa ai bạo tay như Hàn Mạc Tử, dường như nếu phải phá vỡ tất cả nếu cần cả sự cân đối thăng bằng, độ đậm nhạt vì sự thôi thúc nội tâm ông vẫn sẵn sàng vì vậy mà một mảng xanh khác lại đột ngột hiện ra bướng bỉnh và lần này không phải là một đốm một nét mà lại là cả một mặt bằng mênh mông của cỏ. Thế là tiếng hát của trời đất thiên nhiên cây cỏ cất lên cùng một lúc với tiếng hát con người "Bao cô thôn nữ hát trên đồi". Cái sức xuân đã như một dàn đồng ca nhiều bè quần quệ, nhìn vào đâu cũng thấy sắc xuân hướng về phía nào cũng thấm đượm hương xuân nó đậm đặc có thể múc lên được từng mảng như múc ánh trăng đêm vậy, cái thăm thẳm của bức tranh xuân và chân dung cô thôn nữ trên đây còn có cả độ cao và độ sâu không cùng của nó "Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi". Về bút pháp Hàn Mạc Tử không có gì mới song đóng góp của nhà thơ này là đem vào những chữ những câu máu thịt của cuộc đời bởi mùa xuân hiện ra chỉ như trong chớp mắt, phải chớp mắt đời người. Nỗi dung đậm đến tận đáy sâu trái tim người đọc bởi cả cái hổn hển kia cả cái thầm thì kia phải chăng là hai cung bậc hết mình của những trái tim đang khát và chỉ khát có một lần. Cái chín của mùa xuân chính là ở chỗ này như một thứ quả ngọt trên cây chín từ vỏ, chín từ từ đến lúc này có thể bóc ra mà ăn được. Dấu ấn của thơ Hàn Mạc Tử là một trái tim nồng nhiệt cuồng si khao khát yêu thương khao khát sống, là một bút pháp tài hoa táo bạo bằng một vài nét vờn vẽ đơn sơ mà tái hiện cả một bầu trời, sẽ là một thiếu sót nếu ta không nói thêm sự liên tưởng sự mở rộng nhiều chiều của thời gian đồng nghĩa đang miêu tả bức tranh tươi như một nét cười một nụ hôn say đắm thuần khiết thì đột ngột cái man mác dình dập ở đâu đó hiện về trong ý nghĩ đau đớn của nhà thơ.
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi
Cái mầm li biệt hiện ra như một tiền định có khác gì cơn ác mộng của Thuý Kiều sau lúc gặp Đạm Tiên cũng một lần với hạnh phúc đắm say dịu ngọt. Ta mới hiểu cái quy luật của dòng ham sống chứ không phải chủ nghĩa hưởng lạc "Xuân đang tới nghĩa là xuân đang qua" Xuân Diệu.
Cái nỗi niềm đứt ruột này nói hộ một tình yêu một thứ tình yêu đắm đuối không cùng với cuộc đời mà con người trước dòng chảy của thời gian đã không sao giữ lại nổi, cái xốn xang xao xuyến hướng về phía trước cùng một lúc với ngoái lại phía sau "Chị ấy năm nay còn gánh thóc". Rõ ràng con đường xuân đã và đang đi sẽ hướng tới cái cuối cùng đến chỗ hư vô nó không phải để lại trong khoảng trống vắng của cõi lòng của nhà thơ nhiều bùi ngùi ngẩn ngơ luyến tiếc. Thì ra cái đẹp của cuộc đời dù hào phóng dư thừa đến đâu cũng là hạn hẹp cho nên phải biết quý nó từng phút từng giây bởi nếu trái tim ta không giành trọn cho nó nó sẽ vô tình đi qua như một cơn gió nhẹ, cái tâm huyến của nhà thơ vừa chín với tuổi xuân đã sớm về với khe nước ngọc tuyền có phải là ở đó hay chăng.
Gửi bởi dangtrannhan ngày 02/11/2010 11:21
Hãy đọc lại những dòng di cảo của Duyên Anh viết về mẹ: Mẹ như mặt trời phúc hậu, mặt trăng hiền từ soi sáng cùng trái đất mẹ như mưa mát mặt, như gió thổi nhẹ nhàng lùa vào hồn chúng con. Ca dao ngợi ca nhiều về dòng dõi cò chúng con đã thuộc lòng áng thơ cò vì cò mẹ chính là mẹ chúng con, mẹ hiểu cái sống và cái chết thật bao la hùng vĩ, giữa lòng đất dân tộc mẹ đã sống cao thượng mẹ sẽ sống cao thượng, mẹ còn sống cao thượng bây giờ và mãi mãi.
Con cò mà đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Ông ơi ông vớt tôi nao
Tôi có lòng nào ông hãy sáo măng
Có sáo thì sáo nước trong
Đừng sáo nước đục đau lòng cò con
Học giả Lê Văn Siêu trong sách văn minh Việt Nam cũng diễn nghĩa thêm hình ảnh người mẹ qua bóng dáng con cò, cò bao giờ cũng một màu trắng toát thuần nhất không nhuộm đốm và bao giờ cũng khẳng khiu da bọc xương lom khom bên bờ ruộng kiếm mồi cho con đó là bà mẹ Việt Nam tiêu biểu mà Tú Xương đã viết:
Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Cái đáng nói là ở chỗ mẹ nuôi con trăm đường vất vả mà mẹ không bao giờ quản ngại bởi lúc nào cũng canh cánh bên lòng một ước vọng được nhìn thấy tương lai tốt đẹp của con
Gửi bởi Bần Tử ngày 29/09/2013 23:39
Cua Nam viết:
" Khách xa gặp lúc mùa xuân chín
lòng tự bâng khuâng sực nhớ làng"
t thấy có vấn đề:"Lòng trí" chứ ko phải là " lòng tự" vì ở đây tg dùng nghệ thuật chơi chữ, trí ở đây chính là tên của hàn Mạc Tử
Ngôn ngữ: Tiếng Anh
Gửi bởi PH@ ngày 27/08/2019 20:17
Ripe Spring
In the bright sun, dreamlike-fog disappeared
Some roofs of cottage that speckled yellow
Rustling, the wind trifles with green lap
On the fragrant flower trellis, spring-light arrive.
Green fresh grass waves ripple to sky
Many of country girl sing on the hill
The future in that young girl crowd
There is married-gal who forsakes play.
Song perch oneself high fly mid-mountain
Pant as words of water and cloud
Whisper with who sit under bamboo’s shade
Hear clearly is really delicacy and naïve.
Pedestrian meets in time the ripe-spring
“Trí” heart miss vaguely, remember suddenly country
This year she be still shouldering rice
Along river side is white, dazzling sunshine.
Trang trong tổng số 2 trang (18 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]