Thơ » Mỹ » Galway Kinnell
Đăng bởi hoanghannom vào 16/09/2017 22:53, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hoanghannom vào 17/09/2017 10:10
Wait, for now.
Distrust everything if you have to.
But trust the hours. Haven’t they
carried you everywhere, up to now?
Personal events will become interesting again.
Hair will become interesting.
Pain will become interesting.
Buds that open out of season will become interesting.
Second-hand gloves will become lovely again;
their memories are what give them
the need for other hands. The desolation
of lovers is the same: that enormous emptiness
carved out of such tiny beings as we are
asks to be filled; the need
for the new love is faithfulness to the old.
Wait.
Don’t go too early.
You’re tired. But everyone’s tired.
But no one is tired enough.
Only wait a little and listen:
music of hair,
music of pain,
music of looms weaving our loves again.
Be there to hear it, it will be the only time,
most of all to hear
the flute of your whole existence,
rehearsed by the sorrows, play itself into total exhaustion.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hoanghannom ngày 15/09/2017 22:53
Đợi, một lúc đã.
Đừng tin gì cả, nếu phải thế.
Nhưng tin những khắc giờ. Chẳng phải nó
đã đưa bạn đến mọi nơi, đến tận lúc này sao?
Những sự kiện cá nhân sẽ thú vị trở lại.
Tóc sẽ trở nên thú vị.
Nỗi đau sẽ trở nên thú vị.
Những chồi non khai mùa sẽ đáng yêu trở lại.
Đôi găng tay cũ sẽ đáng yêu trở lại,
ký ức của nó là cái cho nó
biết cần đôi bàn tay khác. Và sự đau khổ
của người tình cũng vậy: cái khoảng trống vô cùng
khoét vào những sinh vật bé nhỏ chúng ta
đòi được lấp đầy; nhu cầu
có tình yêu mới là sự chung thuỷ với tình yêu cũ.
Đợi đã.
Đừng đi quá sớm.
Bạn đã mệt. Mà ai cũng đã mệt rồi.
Nhưng chưa ai đủ mệt cả.
Chỉ cần đợi một lúc và nghe:
nhạc của tóc,
nhạc của nỗi đau,
nhạc của khung cửi dệt lại tất cả tình yêu của chúng ta.
Ở đó mà nghe, đó sẽ là lần duy nhất,
quan trọng nhất để nghe
tiếng sáo của toàn bộ sự tồn tại của bạn,
tập dượt bởi những nỗi buồn, chơi đến kiệt cùng.