Thơ » Nga » Evghenhi Vinokurov
Đăng bởi Tung Cuong vào 20/12/2009 20:26, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 20/01/2010 09:27
Вот живёшь ты покоен, приличен,
Но случается так иногда:
Женский голос поманит, покличет-
И уйдёшь, не спросивши куда.
Будет небо бездумно за кленом.
Поплывут облада наугад…
Назовут тебялюди влюблённым
За тяжёлый опущенный взгляд.
А под вечер весенний, птичий,
Лишь осядет берёзовый дым,
Женский голос певучий покличет,
Позовёт-
и уйдёшь за ним.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 20/12/2009 20:26
Ta đang sống bình yên, nghiêm chỉnh,
Nhưng đôi khi, có sự cố xảy ra:
Tiếng phụ nữ chợt vang lên vẫy gọi
Ta đi theo mà chẳng hỏi đi đâu.
Trời đứng đó sau rừng phong nín lặng
Mây sẽ bay lơ lửng khắp trời xanh.
Ta được gọi là người đang yêu thật
Mắt lạnh lùng nhìn xuống, mặt đăm chiêu.
Nghe náo nức chiều mùa xuân chim hót
Khói bạch dương xà thấp, nhẹ bay,
Tiếng phụ nữ trong veo vẫy gọi
Sẽ chào mời và ta vội lao theo.