Thơ » Nga » Evgeny Evtushenko
Мне говорят –
ты смелый человек.
Неправда.
Никогда я не был смелым.
Считал я просто недостойным делом
унизиться до трусости коллег.
Устоев никаких не потрясал.
Смеялся просто над фальшивым,
Дутым.
Писал стихи.
Доносов не писал.
И говорить старался всё, что думал.
Да,
защищал талантливых людей.
Клеймил бездарных,
лезущих в писатели.
Но делать это, в общем, обязательно,
а мне твердят о смелости моей.
О, вспомнят с чувством горького стыда
потомки наши,
раправляясь с мерзостью,
то время
очень странное,
когда
простую честность
называли смелостью!
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi estrange ngày 25/03/2008 01:34
Anh là người can đảm, họ bảo tôi.
Không phải.
Can đảm chưa bao giờ là phẩm chất của tôi
Chỉ có điều tôi nghĩ
Thật bất công nếu tự hạ mình như nhiều kẻ khác.
Có những nền móng chẳng được phép lung lay.
Và giọng của tôi không làm gì hơn là
Cười nhạo những dối lừa rỗng tuếch;
Tôi không làm gì hơn là viết, tôi không tố giác ai,
Không tự gạch bỏ những gì tôi nghĩ,
Tôi bảo vệ những người xứng đáng,
Và gọi đúng tên những kẻ bất tài
(làm điều dù sao cũng phải làm).
Và giờ đây họ bảo tôi rằng tôi can đảm.
Con cái chúng ta sẽ phải xấu hổ nhường nào
Khi cuối cùng chúng được báo đáp cho những nỗi khiếp sợ này
Chúng sẽ nhớ về cái thời kỳ lạ
Khi sự chính trực bình thường cũng giống như lòng can đảm
Talk
You’re a brave man they tell me.
I’m not.
Courage has never been my quality.
Only I thought it disproportionate
so to degrade myself as others did.
No foundations trembled. My voice
no more than laughed at pompous falsity;
I did no more than write, never denounced,
I left out nothing I had thought about,
defended who deserved it, put a brand
on the untalented, the ersatz writers
(doing what anyhow had to be done).
And now they press to tell me that I’m brave.
How sharply our children will be ashamed
taking at last their vengeance for these horrors
remembering how in so strange a time
common integrity could look like courage.
Gửi bởi Tung Cuong ngày 29/11/2009 19:46
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 03/08/2011 02:46
Có 1 người thích
Họ bảo tôi:
Anh là người dũng cảm.
Không phải rồi.
Tôi can đảm gì đâu.
Thật đơn giản tôi coi không xứng đáng
hạ mình đến mức hèn nhát của bạn nghề.
Không vi phạm dù một điều quy chế.
Chỉ giễu cười tệ dối trá,
thổi phồng.
Thơ vẫn viết.
Không hại người, ngầm trình báo.
Cố nói gì mình nung nấu trong đầu.
Tôi bênh vực những hiền tài, người giỏi.
Lên án ai kém tài lại chui Hội nhà văn.
Làm việc đó, nói chung, là phải đạo,
vậy mà ai cũng bảo tôi dũng cảm đáng khen.
Ôi trời hỡi,
con cháu ta có lúc,
sẽ phanh phui thói nhơ nhuốc hôm nay
sẽ nhớ tới, thật đắng cay, xấu hổ,
về cái thời
cực nhí nhố
là đây:
chỉ đơn giản tính thẳng ngay
lại gọi là đầy dũng cảm!