Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Du Tử Lê » Thơ Du Tử Lê (1967-1972)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 19/10/2015 10:02
1.
thôi ngày mai ta sẽ được rời khỏi nơi đây
như phạm nhân được rời lao xá
như một tay ma đầu
ta hà hà xuống núi
như một samurai
trở về nơi rách rưới
như cánh chim
sau thời gian thương tích
cùng nỗi vui mừng
bay lên tìm về một nơi yêu dấu
2.
ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi đây
hôm nay giã từ
lần cuối những ngày loanh quanh kiếm đồ trong P.X
những buổi chiều mồ hôi
bê gạo muối về cho một bữa ăn tối Việt Nam
thôi ở lại nghe
người thiếu phụ trẻ gốc Mễ
ta trả cô về với anh chồng to gấp bốn năm lần ta
(như lời cô nói y không khác bao nhiêu một pho tượng rỗng)
thôi ở lại nghe Donna
tình chúng ta có thế
ở lại nghe người mẹ nuôi hiền lành
chỉ khiến ta thêm nhớ mẹ già lưng còng mắt mỏi
ở lại nghe cô Mỹ da đen dọn phòng cho ta mỗi sáng
ta đã để sẵn trên tủ này
một doolar làm quà cho cô tháng Ba
ta biết lát nữa đây
khi nhận tiền
cô sẽ nghĩ ta như một khách hào hoa phóng khoáng
cùng con mắt vốn sâu ắp đầy mặc cảm
của một người da đen
dọn phòng cho một tên da vàng mũi tẹt
mà thực ra cô có biết đâu
chính ta đây mới là kẻ dãy đầy mặc cảm
ta biết rõ ta
chỉ là một thứ hổ giấy
ta hiểu rõ ta
khi trở về quê hương
nào có khác chi một đời ngựa chạy
ta thấy rõ ta
không bao giờ dám mơ ước
cho những người bồi phòng ở quê hương ta
có xe hơi đi làm như cô mỗi sáng
ta chỉ cầu xin
cho đồng bào ta
có ăn có mặc
có hoà bình có hè hội vui chơi
3.
em không biết đâu, Thuỵ Châu
sáng nay anh dậy muộn
lọt thỏm trong chiếc ghế bành hai lần nệm mousse
chân gác lên chiếc bàn kiểu cổ đông phương
tay gạt thuốc trên mặt thảm nhung xanh
anh thấy mình bỗng nhiên sung sướng
bỗng nhiên đầy đủ
như một ông hoàng
(không có gì ngu ngốc bằng ông hoàng tưởng mình sung sướng)
anh cũng chợt nhận ra
phút chốc anh đã trở thành một tên vô cùng bần tiện
vét, vơ
tất cả những gì anh đem sang đây
trong hai chiếc va-li tọng đầy tạp phẩm
đến đôi giày há mõm
tính quẳng lại cho rồi
nhưng lại mang về
chỉ vì anh chợt nhớ
ở quê hương mình
thiếu chi những người suốt đời chỉ ước ao có được một đôi giày há mõm
để mang đi chơi
những ngày tết nhất
4.
dĩ nhiên bằng cách nào
anh cũng không thể về ngay bên em
(ít ra cũng phải qua mười lăm ngày nữa)
nhưng anh vẫn rạo rực
vẫn hân hoan
nghĩ thời gian đã đem chúng ta xích lại gần nhau một chút
và ngày mai
trên chuyến xe buýt tốc hành
anh sẽ nhẩm tính từng thước đất đi qua từ Đông sang Tây
nước bạn đồng minh chúng ta rộng lớn
trước khi về đến phi trường
bắt buộc
dành cho những người Việt Nam về nước
5.
ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi đây
hôm nay còn tự hỏi
cớ sao sống ở đây
vẫn nghĩ đời ta không phải thế
ôi đời ta – đời ta
đâu đây – thấp thoáng
6.
em thấy không, Thuỵ Châu
phải đứng giữa hai màu trắng, đen
thì màu vàng da ta mới rõ
một màu cho muôn năm
máu chảy?
một màu cho muôn năm
thành bao đựng xương khô
nên trước sau gì, anh cũng trở về
dù cho không còn em
anh trộm nghĩ
dưới mặt trời
thượng đế đã chia khu
cho từng màu da sinh sống
7.
ta phải sống hôm nay
như ngày mai sẽ chết
anh phải sống bên em
dù nhọ than người thân bôi đầy mặt mũi
ta có thể hoá đen
nhưng chưa từng cạo trắng
không thể xoá hận thù
bằng máu người xối chảy