Đăng bởi hongha83 vào 02/11/2018 18:09, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 16/07/2024 07:15
Аз пътувах от много далече
от единия край на небето
чак до другия край.
В една вечер кафееночерна
прекрачих прага, разделящ
мира от войната.
Бях нащрек да надникна в сълзи – сякаш в
кладенец сух, и да срещна
очи, пълни със смърт.
А щом пукна зора като нар,
една изнурена жена се усмихна
на мен, чужденката.
И през тази усмивка прозрях
твойта горест и нежност, и сила,
изтерзан Виетнам.
За такава усмивка преминах
От един край на живота чак до другия край.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Tôi đã băng muôn dặm đường dài
Từ góc trời xa
Sang trời một góc
Một buổi tối màu cà phê sẫm
Tôi đã qua ngưỡng cửa cách ngăn
Hoà bình với chiến tranh
Tôi đã ngầm sợ phải đưa cái nhìn
Vào một giếng sâu ắp tràn nước mắt
trong đó thấy những mắt đầy chết chóc
Nhưng khi sớm nở như quả lựu tung
Một người phụ nữ mỏi mệt mỉm cười
cười với tôi, người đàn bà ngoại quốc
Qua nụ cười kia, tôi nhìn ra được
nỗi đớn đau, với niềm thương mến, và sức mạnh hùng
của Người, ôi Việt Nam bị tấn công!
Vì một nụ cười như thế, tôi đã đi
Từ một phía của cuộc đời
sang tới một đầu cuộc sống
Gặp gỡ với nụ cười
Tôi đã đi từ một nơi rất xa
đến tận đầu bên kia thế giới
Trong một đêm đen như cà phê sẫm tối,
tôi đã vượt qua ranh giới,
giữa hoà bình và chiến tranh.
Tôi e ngại liếc nhìn những giọt nước mắt lăn nhanh,
như thể nhìn vào một cái giếng khô - và gặp
những ánh mắt đầy chết chóc.
Ngay khi bình minh như hạt lựu vỡ tung ra,
một thiếu phụ hốc hác đã nhìn tôi cười mỉm,
với tôi- người đàn bà ngoại quốc lạ xa.
Và qua nụ cười tôi thấy rõ nỗi đau,
sự dịu dàng và sức mạnh của một Việt nam bị xâm chiếm.
Nhờ nụ cười như thế
tôi đã vượt qua mọi nguy hiểm
từ đầu này đến đầu thế giới bên kia.
Gửi bởi Namcua ngày 15/07/2024 00:30
Có 1 người thích
1.СРЕЩА С УСМИВКАТА
Аз пътувах от много далече
от единия край на небето
чак до другия край.
В една вечер кафееночерна
прекрачих прага, разделящ
мира от войната.
Бях нащрек да надникна в сълзи – сякаш в
кладенец сух, и да срещна
очи, пълни със смърт.
А щом пукна зора като нар,
една изнурена жена се усмихна
на мен, чужденката.
И през тази усмивка прозрях
твойта горест и нежност, и сила,
изтерзан Виетнам.
За такава усмивка преминах
От един край на живота чак до другия край.
Ханой, 14/09/1966