Thơ » Italia » Dante Alighieri » Thần khúc » Địa ngục
Đăng bởi Vanachi vào 20/09/2006 06:32
Quel color che viltà di fuor mi pinse
veggendo il duca mio tornare in volta,
più tosto dentro il suo novo ristrinse.
Attento si fermò com'uom ch'ascolta;
ché l'occhio nol potea menare a lunga
per l'aere nero e per la nebbia folta.
«Pur a noi converrà vincer la punga»,
cominciò el, «se non... Tal ne s'offerse.
Oh quanto tarda a me ch'altri qui giunga!».
I' vidi ben sì com'ei ricoperse
lo cominciar con l'altro che poi venne,
che fur parole a le prime diverse;
ma nondimen paura il suo dir dienne,
perch'io traeva la parola tronca
forse a peggior sentenzia che non tenne.
«In questo fondo de la trista conca
discende mai alcun del primo grado,
che sol per pena ha la speranza cionca?».
Questa question fec'io; e quei «Di rado
incontra», mi rispuose, «che di noi
faccia il cammino alcun per qual io vado.
Ver è ch'altra fiata qua giù fui,
congiurato da quella Eritón cruda
che richiamava l'ombre a' corpi sui.
Di poco era di me la carne nuda,
ch'ella mi fece intrar dentr'a quel muro,
per trarne un spirto del cerchio di Giuda.
Quell'è 'l più basso loco e 'l più oscuro,
e 'l più lontan dal ciel che tutto gira:
ben so 'l cammin; però ti fa sicuro.
Questa palude che 'l gran puzzo spira
cigne dintorno la città dolente,
u' non potemo intrare omai sanz'ira».
E altro disse, ma non l'ho a mente;
però che l'occhio m'avea tutto tratto
ver' l'alta torre a la cima rovente,
dove in un punto furon dritte ratto
tre furie infernal di sangue tinte,
che membra feminine avieno e atto,
e con idre verdissime eran cinte;
serpentelli e ceraste avien per crine,
onde le fiere tempie erano avvinte.
E quei, che ben conobbe le meschine
de la regina de l'etterno pianto,
«Guarda», mi disse, «le feroci Erine.
Quest'è Megera dal sinistro canto;
quella che piange dal destro è Aletto;
Tesifón è nel mezzo»; e tacque a tanto.
Con l'unghie si fendea ciascuna il petto;
battiensi a palme, e gridavan sì alto,
ch'i' mi strinsi al poeta per sospetto.
«Vegna Medusa: sì 'l farem di smalto»,
dicevan tutte riguardando in giuso;
«mal non vengiammo in Teseo l'assalto».
«Volgiti 'n dietro e tien lo viso chiuso;
ché se 'l Gorgón si mostra e tu 'l vedessi,
nulla sarebbe di tornar mai suso».
Così disse 'l maestro; ed elli stessi
mi volse, e non si tenne a le mie mani,
che con le sue ancor non mi chiudessi.
O voi ch'avete li 'ntelletti sani,
mirate la dottrina che s'asconde
sotto 'l velame de li versi strani.
E già venia su per le torbide onde
un fracasso d'un suon, pien di spavento,
per cui tremavano amendue le sponde,
non altrimenti fatto che d'un vento
impetuoso per li avversi ardori,
che fier la selva e sanz'alcun rattento
li rami schianta, abbatte e porta fori;
dinanzi polveroso va superbo,
e fa fuggir le fiere e li pastori.
i occhi mi sciolse e disse: «Or drizza il nerbo
del viso su per quella schiuma antica
per indi ove quel fummo è più acerbo».
Come le rane innanzi a la nimica
biscia per l'acqua si dileguan tutte,
fin ch'a la terra ciascuna s'abbica,
vid'io più di mille anime distrutte
fuggir così dinanzi ad un ch'al passo
passava Stige con le piante asciutte.
Dal volto rimovea quell'aere grasso,
menando la sinistra innanzi spesso;
e sol di quell'angoscia parea lasso.
Ben m'accorsi ch'elli era da ciel messo,
e volsimi al maestro; e quei fé segno
ch'i' stessi queto ed inchinassi ad esso.
Ahi quanto mi parea pien di disdegno!
Venne a la porta, e con una verghetta
l'aperse, che non v'ebbe alcun ritegno.
«O cacciati del ciel, gente dispetta»,
cominciò elli in su l'orribil soglia,
«ond'esta oltracotanza in voi s'alletta?
Perché recalcitrate a quella voglia
a cui non puote il fin mai esser mozzo,
e che più volte v'ha cresciuta doglia?
Che giova ne le fata dar di cozzo?
Cerbero vostro, se ben vi ricorda,
ne porta ancor pelato il mento e 'l gozzo».
Poi si rivolse per la strada lorda,
e non fé motto a noi, ma fé sembiante
d'omo cui altra cura stringa e morda
che quella di colui che li è davante;
e noi movemmo i piedi inver' la terra,
sicuri appresso le parole sante.
Dentro li 'ntrammo sanz'alcuna guerra;
e io, ch'avea di riguardar disio
la condizion che tal fortezza serra,
com'io fui dentro, l'occhio intorno invio;
e veggio ad ogne man grande campagna
piena di duolo e di tormento rio.
Sì come ad Arli, ove Rodano stagna,
sì com'a Pola, presso del Carnaro
ch'Italia chiude e suoi termini bagna,
fanno i sepulcri tutt'il loco varo,
così facevan quivi d'ogne parte,
salvo che 'l modo v'era più amaro;
ché tra gli avelli fiamme erano sparte,
per le quali eran sì del tutto accesi,
che ferro più non chiede verun'arte.
Tutti li lor coperchi eran sospesi,
e fuor n'uscivan sì duri lamenti,
che ben parean di miseri e d'offesi.
E io: «Maestro, quai son quelle genti
che, seppellite dentro da quell'arche,
si fan sentir coi sospiri dolenti?».
Ed elli a me: «Qui son li eresiarche
con lor seguaci, d'ogne setta, e molto
più che non credi son le tombe carche.
Simile qui con simile è sepolto,
e i monimenti son più e men caldi».
E poi ch'a la man destra si fu vòlto,
passammo tra i martiri e li alti spaldi.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Vanachi ngày 19/09/2006 07:53
Tầng Địa ngục thứ VI. Nhờ sự can thiệp của Thiên đình, Virgilio và Dante được vào thành Dite, nơi giam những người dị giáo.
Mặt tôi biến sắc vì lo sợ,
Khi thấy thầy quay lại,
Vội giấu đi nỗi lo sợ của mình.
Thấy dừng lại, vẻ căng thẳng và như nghe ngóng,
Vì mắt không thể nhìn xa
Trong đêm tối sương sa mù mịt.
- “Chúng ta cần thắng trận này,
Thầy nói tiếp: - “Nếu không... nàng đã thân hành...
Ta nóng lòng chờ đợi một người sẽ đến”.
Tôi nhận thấy thầy có ý chữa lại
Câu nói đầu bằng câu nói sau,
Và câu trước, câu sau không thống nhất.
Lời lẽ của thầy làm tôi lo ngại,
Vì nhận ra qua những câu đứt đoạn,
Một ý gì, có thể tồi tệ hơn.
- “Có bao giờ một người từ vòng đầu Địa Ngục
Xuống tận đáy của lòng chảo thảm sầu
Chỉ để nhận được một điều: mọi hi vọng tiêu tan!”
Tôi hỏi thế và thầy liền đáp:
- “Thật hiếm người như chúng ta,
Dám làm một hành trình như đã trải qua.
Hồi xưa có lần ta đã đến đây,
Theo khẩn cầu của Ẻriton độc ác,
Người chuyên việc gọi hồn về nhập xác.
Không lâu sau khi hồn ta lìa xác,
Mụ sai ta vào sau dãy thành này,
Để cứu một linh hồn thoát khỏi ngục Giuda.
Đó là nơi thẳm sâu và tăm tối nhất,
Xa mặt trời và muôn vật vần xoay,
Nhưng con cứ yên tâm, ta thông tỏ mọi đường đi.
Vùng đẫm lầy hơi bốc lên nồng nặc,
Bao bọc quanh thành phố thảm sầu,
Không thể vào, nếu không dùng vũ lực.”
Thầy nói nhiều nhưng tôi đều quên hết,
Vì mắt tôi bị thu hút hoàn toàn,
Bởi đỉnh tháp cao, sáng ngời ánh lửa.
Nơi đó bỗng thình lình xuất hiện,
Ba hung thần be bét máu me,
Có cử chỉ và dáng dấp nữ giới.
Thắt lưng toàn bằng rắn bảy màu xanh lét,
Rắn rừng, rắn giun làm tóc trên đầu,
Vấn quanh thái dương, ôi khủng khiếp!
Còn thầy thì đã biết tất cả,
Đó là tùy tùng của nữ hoàng xứ vĩnh viễn đau thương,
Thầy nói với tôi: - “Trông kìa, bầy Erine hung dữ.
Bên trái là Megiera,
Aletto đang khóc than bên phải,
Còn ở giữa là Tesifon”. Rồi thầy ngừng lại.
Lũ hung thần dùng ngón tay sắc tự cào mình
Tay đấm ngực miệng gào lên ầm ĩ,
Tôi khiếp sợ, tôi vội ôm chầm lấy nhà thơ.
- “Medusa, lại đây, hãy biến nó thành đá”
Cả bọn cùng hét lên và cùng nhìn xuống dưới.
“Chúng tao chưa báo đủ mối thù Texeo ngày trước!”
Thầy bảo: - “Hãy quay lưng và nhắm nghiền mắt lại,
Vì nếu Googon hiện ra mà con nhìn nó,
Thì vĩnh viễn không còn được trở lại trên kia!”
Thầy bảo thế rồi tự xoay tôi lại,
Và ý chừng chưa hẳn tin tôi,
Thầy lấy tay mình bịt kín mắt tôi!
Hỡi độc giả trí thông minh lành mạnh,
Hãy tìm xem ý nghĩa ẩn tàng,
Dưới lớp màn những câu thơ kỳ lạ.
Bỗng có tiếng động ầm ầm khủng khiếp,
Rồi ập đến một dòng nước đục ngầu,
Khiến cả đôi bờ cùng run rẩy.
Chẳng khác gì một trận cuồng phong dữ dội,
Sinh ra từ những luồng khí ngược chiều,
Táp vào rừng, không có gì ngăn được.
Vặt cành cây, quật nát, rồi cuốn đi,
Xốc tới trước, bui tung mù, hỗn loạn,
Cả thú dữ lẫn mục đồng đều chạy trốn.
Thầy bỏ tay bịt mắt tôi và nói:
- “Trụ vững tinh thần mà xem cơn điên của dòng sông cổ đại,
Nơi thoát ra làn khói màu đen kịt.
Như gặp phải kẻ thù rắn ráo,
Lũ nhái táo tác chạy trên mặt nước,
Cho đến khi giấu mình được dưới bùn.
Tôi thấy hàng nghìn âm hồn tàn tạ,
Cùng chạy trốn trước một người đang sải bước,
Vượt qua dòng sông Stigie nhưng mà nước chẳng ướt chân.
Người ấy như muốn tránh làn uế khí,
Thường dùng tay trái phẩy ngang trước mặt,
Có vẻ việc đó khiến người không thoải mái.
Tôi biết đó là sứ giả Thiên đình,
Vội nhìn thầy và thầy ra hiệu cho tôi
Đứng lặng im và cúi đầu trước người đó,
Tôi cảm thấy người đó sao cao ngạo,
Tiến đến cửa, lấy đũa con gõ nhẹ,
Cửa mở toang, không chút gì cưỡng lại!
Đứng trên bậc cửa kinh hoàng, người đó quát:
- “Hỡi bọn đày biệt xứ, bọn thối tha ngu ngốc,
Sao chúng bay lại hỗn xược thế kia?
Dám chống lại một lệnh chỉ từ trời cao?
Mà kết cục thì không thể nào khác được,
Chỉ làm nặng thêm tội trạng chúng bay.
Có ích gì đối đầu với số phận,
Chuyện Sebero hẳn các ngươi còn nhớ,
Đến nay cổ và cằm hắn vẫn còn trơ trụi.
Rồi người quay lại con đường lầy lội,
Không nói với chúng tôi lấy một lời,
Có vẻ như đang bận tâm điều khác.
Nhưng không phải cho những người vừa gặp trên đường,
Còn chúng tôi tiến về phía đô tành,
Rất yên tâm vì bấy nhiêu lời thánh thiện.
Chúng tôi đi vào, không còn bị ai sinh sự,
Còn tôi, chỉ mong sao được thấy,
Số phận những người bị giam giữ nơi đây.
Vừa bước vào, tôi đảo mắt nhìn quanh,
Và thấy... mông mênh là đồng ruộng,
Rộn tiếng khóc than và cực hình tàn khốc.
Giống như ở Acli nơi dòng sông Rodano chảy chậm,
Hay như ở Pola gần vịnh Carnano,
Miền biên cương nước Ý tắm mình trong biển cả.
Mặt đất nhấp nhô toàn mồ mả,
Cao thấp lổn nhổn khắp nơi,
Và quang cảnh thì muôn phần buồn bã!
Lửa rải khắp, cháy quanh các mộ,
Trùm lên chúng cực kỳ gay gắt,
Tưởng không sắt nào nung được đỏ hơn.
Mọi nấm mồ, nắp đều bật mở,
Từ bên trong thoát ra mọi tiếng khóc than,
Chắc của người âm hồn đang bị khảo tra khốn khổ.
Tôi hỏi: - “Thưa thầy, họ là ai?
Mà bị trôn vùi trong những mộ này,
Phát lên tiếng khóc sao não nùng đau đớn?”
Thầy đáp: - “Đây toàn những tên dị giáo,
Đủ mọi giới cùng môn đồ của chúng,
Mồ ở đây chứa nhiều người hơn con tưởng.
Những tội phạm giống nhau được nhét cùng một hố,
Những nấm mồ ít nhiều đều bị nung đỏ,”
Rồi người rẽ qua bên phải,
Chúng tôi đi giữa những nhục hình và tường thành cao ngất.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Vanachi ngày 19/09/2006 07:54
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi demmuadong ngày 22/09/2006 13:31
That color cowardice painted on my face,
When I had seen my leader turned around,
More quickly caused him to repress his pallor.
Attentive he halted, like a man listening,
Because his eyes could not lead him on farther
Through the blackening air and thickening fog.
"Yet we must overcome and win this fight —"
He began, "if not — so much offered us —
How long it seems before somebody comes!"
I saw quite clearly how he covered up
What he began to say with what then followed:
His last words were so different from his first.
Nevertheless, his speech made me afraid
Because I drew out from his broken phrases
A meaning worse perhaps than what they had.
"Down to the bottom of this sorry pit
Do any ever climb from the first level
Where the only punishment is severed hope?"
This question I put to him; he replied,
"Rarely it happens that any one of us
Makes the journey I am making now.
"True, once before I was here below,
Conjured by that heartless Erichtho
Who summoned shades back to their own bodies.
"Shortly after I’d been stripped of flesh
She made me enter inside that same wall
To draw a soul back from the zone of Judas.
"That place is the lowest and the darkest
And the farthest from all-encircling heaven.
I know the pathway well, so rest assured.
"The marshland that breathes out a monstrous stench
Girdles all about the tear-racked city
Where now we cannot enter without wrath."
And more he said, but it escapes my mind
For my eye had completely drawn me upward
To the high tower with the flame-tipped top
Where at one spot there straightaway stood up
Three infernal Furies stained with blood,
Their bodies and behavior that of women.
Their waists were cinctured with green hydras;
For hair they had horned snakes and poison adders
With which their savage temples were enwreathed.
And clearly recognizing the handmaidens
Of the Queen of unending mournfulness,
He said to me, "Look at the fierce Erinyes:
"That one there on the left is Megaera,
And on the right is Alecto, wailing;
Tisiphone is in the middle." He ceased.
With her nails each one tore at her own breasts,
Thrashed with her hands, and shouted out so loud
That in dread I drew closer to the poet.
"Bring on Medusa! We’ll turn him to stone!"
They all screeched out together, staring down;
"We ill revenged the raid of Theseus!"
"Turn your back now and keep your eyes shut tight,
For should the Gorgon come and you see her
You would not return to the world above."
So spoke my master. He himself turned me
Around and, not relying on my hands,
Covered my face as well with his own palms.
O you possessing sound intelligence,
Study well the doctrine which lies hidden
Under the veil of my unusual verse!
For now there came upon the muddy waves
A blasting sound, a fear-inspiring roar,
Causing both sides of the shore to tremble:
Not unlike the blast made by the wind,
Turbulent from changing temperatures,
Which strikes the forest and without check
Breaks and knocks down boughs, blows them away,
Sweeping on proudly with a cloud of dust
And chasing off shepherds and wild animals.
He freed my eyes and told me, "Now direct
Your eyesight straight into that ancient scum,
Right there to where the fog is hanging thickest."
Just as the frogs before their enemy
The snake all disappear into the water
Until each one squats down upon the bottom,
I saw more than a thousand wasted souls
Fleeing from the path of one who strode
Dry-shod above the waters of the Styx.
Often he brushed the foul air from his face,
Rhythmically moving his left hand out in front,
And only with that bother appeared weary.
Easily I knew that he was sent from heaven,
And I turned to my master, but he signaled
That I stay still and bow down there to him.
Ah how full of deep disdain he seemed to me!
He then approached the gate, and with a wand
He opened it without the least resistance.
"O outcasts from heaven, detested race,"
He now began upon the horrid threshold,
"Why is this insolence so settled in you?
"Why are you opponents to that Will
Which cannot be dissevered from its end
And which has often swelled your sufferings?
"What good is it to butt against the Fates?
Your Cerberus, as you should well recall,
For just that had his chin and gullet peeled!"
Then he turned back along the filthy road
Without a word to us, but with the look
Of someone pressed and spurred by other cares
Than those that lie right there in front of him.
And we walked on, straight forward to the city,
Through the safe-conduct of his sacred words.
Without a fight we went directly in,
And I, filled with a longing to find out
The state of those shut up within that fortress,
Once I was inside, cast my eyes around
And saw, on every side, a vast landscape
Rife with distress and wretched punishment.
Just as at Arles, where the Rhone is stagnant,
Just as at Pola, near Quarnero’s gulf
That closes Italy and bathes her borders,
The sarcophagi make all the ground uneven,
So did they here, lying every whichway,
Except that their condition was far worse.
For there among the tombs were scattered flames
That made them glow all over with more heat
Than any craftsman requires for his iron.
All of their open lids were lifted up,
And from inside such harsh laments escaped
As would come from the wretched and the injured.
And I: "Master, who are these people that,
Entombed within these chests of solid stone,
Make themselves felt by their distressful sighs?"
And he told me, "Here lie the arch-heretics
With their disciples, from all sects, and more
Than you’ll believe are loaded in these tombs.
"Like soul lies buried here encased with like;
Some monuments are hotter and some less."
And then he made a turn to the right hand:
We passed between the torments and high walls.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 27/05/2007 04:52
Tầng Địa ngục thứ sáu – Thành Đitê
Tôi rụt rè, mặt biến sắc vì sợ
Khi nhìn thấy thầy quay lại phía sau
Và giấu trên gương mặt thầy nỗi sợ.
4 Thầy dừng lại, mắt căng thẳng ngó nhìn
Vì ra xa mắt không nhìn qua được
Dày đặc màn sương, không khí tối đen.
7 Thầy bảo tôi: “Trận này ta sẽ thắng
Vì nếu không thì Nàng đã thân hành…
Ta sốt ruột chờ một người sẽ đến”.
10 Tôi cảm thấy lời của thầy bị ngắt
Thầy chữa câu đầu bằng một câu sau
Và câu trước, câu sau không thống nhất.
13 Nghe lời thầy, tôi bất ổn trong lòng
Vì nhận ra qua những câu đứt quãng
Một ý gì có vẻ tệ hại hơn.
16 “Có ai người từ vòng đầu sầu thảm
Xuống tận đáy sâu của chảo khổ đau
Chỉ để cho tiêu tan niềm hy vọng?”
19 Tôi hỏi thế, và thầy đáp lời tôi:
“Thật hiếm người như chúng ta, đã dám
Làm cuộc hành trình như ta vừa rồi.
22 Nhưng ngày xưa ta đã từng có mặt
Theo khẩn cầu của mụ Aritông –
Người độc ác, chuyên gọi hồn nhập xác.
25 Khi hồn ta lìa xác một thời gian
Mụ sai ta vào thành này đứng gác
Thoát ngục Giuđa cứu một linh hồn.
28 Đó là nơi sâu và tăm tối nhất
Xa mặt trời, và muôn vật xoay vòng
Nhưng con yên tâm, đường đi ta biết.
31 Vùng đầm lầy hơi nồng nặc bốc lên
Rồi bao lấy cả một vùng chết chóc
Không thể vào, nếu vũ lực không dùng”.
34 Thầy nói nhiều nhưng tôi không nhớ hết
Vì mắt tôi bị thu hút từ xa –
Một ánh lửa sáng ngời trên đỉnh tháp.
37 Ở nơi đó bỗng đột ngột hiện ra
Ba hung thần máu me và tái nhợt
Có cử chỉ và dáng dấp đàn bà.
40 Thắt lưng bằng rắn bảy đầu xanh lét
Rắn sừng, rắn giun làm tóc trên đầu
Vấn quanh thái dương, chao ôi khủng khiếp!
43 Còn thầy thì đã biết tất cả rồi
Tuỳ tùng Nữ hoàng đau thương mãi mãi
“Bầy Êrinê hung dữ – thầy nói với tôi –
46 Aléctô đang khóc than bên phải
Còn phía bên trái là Mêgiêra
Ở giữa – Têxiphôn”. Rồi thầy ngừng lại.
49 Những hung thần dùng móng sắc cào da
Tay đấm ngực, miệng gào lên ầm ĩ
Tôi kinh hoàng, ôm vội lấy nhà thơ.
52 “Mêđuxa, biến hồn này thành đá! –
Cả bọn hét lên và chúng cúi nhìn –
Mối thù Têxêô báo thù chưa đủ”.
55 Thầy bảo: “Nhắm mắt và hãy quay lưng
Vì Goócgiôn hiện ra, mà con nhìn nó
Thì sẽ không còn trở lại trần gian!”
58 Thầy nói thế, rồi tự xoay tôi lại
Và ý chừng chưa thật hẳn tin tôi
Thầy lấy tay mình bịt mắt tôi lại.
61 Hỡi bạn đọc với trí tuệ sáng ngời
Hãy tìm xem ý nghĩa còn che khuất
Sau những câu thơ có vẻ lạ đời!
64 Bỗng có tiếng động ầm ầm, khủng khiếp
Rồi ập vào một dòng nước đục ngầu
Khiến cả đôi bờ run lên vì nước.
67 Vẻ chẳng khác gì một trận cuồng phong
Sinh ra từ những luồng hơi thù hận
Không có gì cản được, táp vào rừng.
70 Bẻ cành cây, rồi cuốn đi, rồi ném
Rồi xốc lên hỗn loạn, bụi mù tung
Cả thú dữ, mục phu đều chạy trốn.
73 Thầy bỏ tay bịt mắt tôi, và rằng:
“Xem cơn điên của dòng sông cổ điển
Nơi thoát ra khói cay đắng màu đen”.
76 Như gặp phải kẻ thù là con rắn
Nhái kinh hoàng bơi trên mặt nước sông
Cho đến khi giấu được mình yên ổn.
79 Tôi nhìn thấy sợ hãi những âm hồn
Cùng chạy trốn một người đang sải bước
Vượt sông Xtigiê mà chẳng ướt chân.
82 Người ấy như muốn tránh làn khí độc
Dùng bàn tay trái trước mặt phẩy ngang
Có vẻ việc này khiến người mỏi mệt.
85 Tôi biết đó là sứ giả Thiên đình
Tôi nhìn thầy và thầy tôi ra hiệu
Cúi đầu trước người và tôi đứng im.
88 Tôi cảm thấy người đó sao cao ngạo
Đến gần cửa, gõ bằng chiếc đũa con
Cửa mở toang, không có gì cưỡng nổi.
91 Người đó quát, trên bậc cửa kinh hoàng:
“Lũ đày biệt xứ, ngu ngốc mù quáng
Tại sao chúng bay hỗn láo, ngu đần?
94 Dám chống lại từ trên cao mệnh lệnh
Mà kết cục thì vẫn thế mà thôi
Chỉ làm cho tội chúng bay thêm nặng.
97 Sao lại đối đầu với số phận kia
Chuyện Sécbêrô, chúng bay còn nhớ
Cổ và cằm hắn vẫn trụi đến giờ”.
100 Rồi người quay lại con đường lầy lội
Với chúng tôi, người không nói không rằng
Có vẻ như bận tâm điều gì đấy.
103 Nhưng không phải vì ai gặp trên đường.
Còn chúng tôi bước chân về phía cổng
Nghe những lời thánh thiện thấy yên tâm.
106 Chúng tôi vào, không bị ai gây chuyện
Và tôi chỉ mong thấy những âm hồn
Bị giam giữ trong những hàng rào kín.
109 Vừa bước vào tôi đảo mắt nhìn quanh
Tôi nhìn thấy chỉ mênh mông hoang vắng
Đầy nỗi cực hình và tiếng khóc than.
112 Như ở Ácli, nơi dòng Rôđanô lặng
Hay ở Pôla, gần vịnh Cácnarô
Biên cương nước Ý tắm mình trong biển.
115 Khắp mặt đất những ngôi mộ thấp cao
Lổn nhổn, nơi này chỉ toàn thế cả
Và quang cảnh nhuốm một vẻ buồn đau.
118 Lửa rải khắp và cháy quanh các mộ
Lửa bao trùm lên mồ mả khắp nơi
Tưởng không sắt nào nung lâu hơn thế.
121 Mọi nấm mồ nắp đều mở bật ra
Từ bên trong mộ phát ra tiếng khóc
Chắc của âm hồn đang bị khảo tra.
124 Tôi hỏi thầy tôi: “Họ là ai vậy
Mà bị chôn vùi trong những mộ này
Phát lên tiếng khóc đớn đau nhường ấy?”
127 Thầy đáp: “Chỉ toàn dị giáo mà thôi
Đủ mọi giới, cùng môn đồ của họ
Mồ mả ở đây chứa rất nhiều người.
130 Tội phạm giống nhau nhét vào một hố
Những nấm mồ nhiều ít đều bị nung”.
Thầy sang phải, và chúng tôi thong thả
133 Bước giữa tường cao, giữa những nhục hình.