Từ thuở thiên thu nghìn năm xưa cũ,
Ta sầu giữa trời gió nổi thành lũ.
Nhấp chén rượu bi ta kính cho thiên địa,
Ngửi hương gió thoảng ta mang cho đất trời.
Đời ta là chuỗi ngày sầu oán dài vô tận,
Chỉ muốn trải đời trong giấc mộng nghìn xuân.
Và hãy để cho ngọn lửa hồn ta luân chuyển,
Để thân xác này về chốn cố hương.
Ta thoáng nghe lòng mình đang rung chuyển,
Ta thoáng nghe đất trời luyên thuyên hồi đáp,
Ta thoáng nghe người đời buông miệng cười nhạo,
Ta thoáng nghe chính ta đang khóc giữa nghìn đạo.
Ta nhấp chén rượu mừng mà như chết trong tim,
Ta thèm hương mận chín chốn quê nhà.
Thanh kiếm ta giờ nhượm đầy máu đỏ
Đôi mắt này tuy bé nhỏ nhưng lại lim dim buồn.
Ha, thử hỏi vạn vật có đổi thay?
Để kẻ điên này tìm về nguyên bản.
Ta đã trót dại ngã vào chén rượu say,
Để giờ đời ta như lớp sương dày.