Đăng bởi hongha83 vào 14/11/2008 23:26
1
Кой случай зъл ме е запратил
на този сляп прихлупен двор?
Денят е два пъти по-кратък
и няма ни едно дърво.
Като угаснало огнище
наблизо гарата дими
и гледа, без да види нищо,
прозорецът ми цели дни.
Пищят и заминават влакове,
безспирно релсите звучат
като струни` - и аз съм сякаш
от месеци на път.
2
Все този двор и осем реда
прозорци от трите страни
и никога не ще съгледаш
на тях деца или жени.
Но днес отрано падна мракът
и ненадейно заръмя
и влязъл, спря сред двора някой
с цигулка и със мушама.
И се разля старинна песен,
еднообразна като дъжд,
до покривите се понесе
и секна отведнъж.
Той спря. По всичките прозорци
стоеха плачещи жени
и върху плочите на двора
валяха думи и пари:
- Ти, който и да си, бездомник
или юноша ослепял,
защо дойде да ни припомниш
жестокия ни дял?
Мълчим и денонощно работим,
и чакаме по-светли дни,
а дните си вървят и ние,
кога ще заживеем ний?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
1
Số mệnh xúi quẩy nào đã đưa tôi đến
Trong cái sân này u tối, cụt đường?
Ngày ở đây hai lần ngắn hơn chốn khác
Và nhìn quanh không có một bóng cây
Như một cái bếp đã tắt lửa rồi
Cách đó không xa nhà ga toả khói
Và ngày lại ngày cửa sổ của tôi
Ngó ra và không có gì để thấy
Kéo còi, chuyển bánh, những chuyến tàu đi
Và luôn luôn những đường ray vang động
Như những sợi dây của đàn vĩ cầm
Và tôi tưởng như đang đi đường hàng mấy tháng
2
Cứ mãi cái sân này và trên ba phía
Là tám hàng cửa sổ liên miên
Và nơi cửa chẳng bao giờ anh thấy
Một đứa trẻ con hay một chị đàn bà
Nhưng hôm nay chiều tối đến sớm hơn
VÀ bỗng nhiên bắt đầu sương bảng lảng
Một người đã đi vào trong sân dừng lại
Với một cây vĩ cầm và một áo đi mưa
Và một ca khúc dân gian đã cũ xưa
Lan đi đều đều như mưa thánh thót
Dâng dâng lên tới những mái nhà
Và bỗng nhiên bài đàn cạn dứt
Anh ấy đã ngừng im. Từ bao nhiêu khung cửa sổ
Nghiêng ngoái ra những phụ nữ lệ dàn
Và trên những đá lát sân mòn cũ
Đã rơi buông những tiếng nói, những đồng xu:
"Dù anh là ai, hỡi người không nơi nương náu
Hay là chàng thanh niên đã phải đui mù
Tại sao anh tới đây để mà nhắc lại
Cái số phận ác nghiệt của chúng tôi?
Chúng tôi lặng thinh và làm lụng từ tinh sương cho tới tối mò
Và chúng tôi mãi đợi chờ những ngày sáng sủa
Và ngày tháng cứ trôi đi lần lần lữa lữa
Vậy chúng tôi bao giờ mới được sống hở anh?"