Мълчах години непрестанно
с опустошен от мисли лоб
и днеска от това мълчание
излизам аз като от гроб.
Над моя дух витае още
безименната пустота
на миналите дни и нощи,
неразличими от смъртта.
И вцепенени от тревога,
макар свободни тоя път,
все още мислите не могат
от клетката да излетят.
Като човек, от болест станал,
пристъпва моят стих едва,
но с гняв безсилен, с мъка странна
са пълни моите слова.
И кратки са като словата,
които пише в порив смел
осъденият по стената,
преди да иде на разстрел.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Tôi cưỡng lại tư duy
Nhiều năm sống im tiếng
Nhưng nay từ lặng im
Như từ mồ tôi hiện
Hồn tôi còn choáng váng
Cái quá khứ hư vô
Đã sống trong trống rỗng
Một kỷ niệm dây dưa
Trong dày vò mắc míu
Ý nghĩ, cánh cứng đờ
Tự do rồi mà vẫn
Mắc lồng cũ chưa ra
Như người vừa ốm dậy
Câu thơ tôi tập đi
Như dòng máu bất lực
Cơn giận nghẹn nhiều khi
Lời tôi ngắn và cứng
Đầy can đảm tình thương
Như người tử tù vạch
Trước khi chết, lên tường