Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Dương Kiều Minh
Đăng bởi Thập Tứ Cách Cách vào 07/07/2009 00:49, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Thập Tứ Cách Cách vào 07/07/2009 00:50
1
Sao ta cứ mãi bận lòng về chuyện nhân gian,
Gió sớm mưa chiều là sự đổi thay của thời tiết.
Đêm bên hè phố vắng,
mưa bụi lay phay xuân khởi đầy trời.
Cây bàng năm trước nở hoa,
Quả rụng, năm nay lại sắp trổ hoa.
Bàn định muôn lẽ cõi người,
Nhưng những ham muốn chen lấn trong lòng phó mặc cho ngọn lửa thiêu đốt.
Ôi, trời sinh thân ta tất có chỗ dùng – lẽ giản dị ấy không mấy người biết.
Đêm đêm miệt mài bên trang sách cũ, ngẩng lên nhìn trời,
Đã hết một năm.
Loài bướm ẩn mình trong vỏ kén ba tháng mùa đông,
Xuân đến rộn rịp cùng cỏ cây hoa lá.
Con người mấy chục năm tự nhốt trong chiếc vỏ của mình,
Chẳng một lần cắn vỏ bay vọt lên cùng trời đất.
Ôi, giấc mộng Trang Chu mãi mãi là giấc mộng – một cánh bướm mỏng tang thách thức cả kiếp người.
2
Nửa đêm nhắn tin cho bạn,
Lời nói xuyên qua mưa gió và đêm tối chuyển dịch thành những ký hiệu – những ẩn ngữ.
Ôi, đời sống là những ẩn ngữ, chúng ta không bao giờ đọc hết ý nghĩa của nó.
Mưa bụi lay phay càng về khuya càng đậm.
Cái vị rét ngọt gợi mùi lửa từ những ngôi nhà mờ lạnh xa xa phía bên kia cánh đồng.
Ta chậm rãi theo những đường phố trong đêm mưa có cảm giác như đang ở một xứ sở nào đó,
Mặc những cây bàng và ngọn đèn đường với những giọt nước lấp lánh trên vòm lá đen thẫm,lạ lẫm và vắng lặng.
3
Ôi, Người cho con chẳng được bao nhiêu – thể xác con bị dày vò kiệt sức.
Cái khô lạnh nhọn sắc của sương muối khía vào da thịt con nhức buốt mắt con nhắm nghiền, răng con nghiến chặt.
Ôi gió đông, ngươi thảm khắc những cánh đồng nứt nẻ, những hàng cây táp lá.
Nước và nhựa hiếm hoi ẩn giữ sau những làn vỏ cứng, những hoa trái se cằn trong giá lạnh.
Những cánh đồng ven đồi khô kiệt, những cái cây phủ đầy bụi trắng, những thảm cỏ úa vàng chỉ một tàn lửa là bùng cháy.
Ôi! Lạy người – sức chịu đựng của con đã cùng kiệt .
Con mơ thấy những cánh đồng trồng Sả kéo suốt những chân đồi, mùi hương sâu đằm toả đầy bầu trời trong đêm. Con mơ thấy những lối mòn vắng ngắt phơ phất hoa mận trắng – tuổi thanh xuân đơn độc, mê mải, mơ mộng, trôi mãi trôi mãi vào sâu ký ức.
Còn gì ngoài ký ức, môt ký ức khô lạnh và buồn tẻ – Thanh xuân mãi mãi đi tìm một làn hơi ấm, đi mãi đi mãi những đống lửa cuộc đời cứ lùi xa lùi xa phía đường viền của chân trời.
Ôi, mùa đông – sương muối và hoa mận trắng. Những cánh đồng trồng Sả chạy suốt những chân đồi…
4
Chiều xuống rồi
Tôi tỉnh dậy sau giấc mơ đổ nát của thế giới đồ vật, như một xô đẩy truyền kiếp con người tất bật bươn bả trên thế gian không bao giờ dứt.
Cái thân xác của chúng ta chưa bao giờ ngơi nghỉ
Chiều xuống rồi
Những con đường sôi réo như dòng sông chảy xiết
sự vô nghĩa đã chờm qua cả giấc mơ
vắng bóng những con đò và tiếng người hú gọi từ bờ bên kia
Chiều xuống rồi
Trào dâng âm nhạc của Bach – những âm thanh sinh ra rồi mất đi rồi sinh ra mãi mãi – mỏng manh vô cùng vô tận – sự mỏng manh đã cứu rỗi nhân loại. Tôi nhắm mắt thả mình tự do theo những vệt sáng trong suốt và mãnh liệt. Tôi cảm ơn người
Chiều xuống rồi
Màu tối dịu mơ hồ cứ pha dần chầm chậm từng chút một vào trong ánh sáng, đến đỗi bóng tối sập xuống lúc nào ta không nhận ra.
Bóng đêm, hình tượng duy nhất còn lại giúp con người hồi cố về thời thơ ấu của loài người – chúng ta bơi mãi bơi mãi trong thế giới mơ hồ quyến rũ của ảo giác