Đăng bởi Lliz vào 16/09/2020 08:40
Em như một bài thơ không chép được
Mà đành lòng anh phải thuộc từng câu
Thuộc bằng ngày lặng nghe và khuya âm thầm hưởng
Từng vị ngọt bùi từng vị nông sâu…
Em rất giống một màu không sao pha trộn được
Trên bảng màu bất lực của anh
Màu ấy chỉ có bằng rọi bảy màu ánh sáng
Để nhận về cái trắng long lanh…
Em rất giống sự hình thành quả đất
Chầm chậm nên dần biển mặn rừng cay
Mà nắng, mà mưa, sấm rền, chớp giật
Chỉ để làm nhịp điệu vòng quay…
Để rốt cùng Em là tay là mắt
Là giọng buồn anh hát là chỗ khuất anh chờ
Là phép màu mà chính Em không bao giờ thừa nhận
Có thể biến anh thành quỷ dữ hoặc nhà thơ…