Thơ » Anh » Christina Rossetti
Đăng bởi hảo liễu vào 10/12/2015 09:26
The curtains were half drawn; the floor was swept
And strewn with rushes; rosemary and may
Lay thick upon the bed on which I lay,
Where, through the lattice, ivy-shadows crept.
He leaned above me, thinking that I slept
And could not hear him; but I heard him say,
“Poor child, poor child”; and as he turned away
Came a deep silence, and I knew he wept.
He did not touch the shroud, or raise the fold
That hid my face, or take my hand in his;
Or ruffle the smooth pillows for my head.
He did not love me living; but once dead
He pitied me; and very sweet it is
To know he still is warm though I am cold.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 10/12/2015 09:26
Những tấm màn kéo lên một nửa.
Những cây bấc rải đầy trên sàn nhà sạch bóng.
Hoa hương thảo và táo gai phủ đầy giường tôi nằm
nơi ấy – bóng cây trường xuân bò vào
qua tấm rèm mắt cáo.
Chàng cúi xuống bên tôi, ngỡ rằng tôi đã ngủ
và chẳng thể nào nghe
Nhưng ngờ đâu, tôi đã nghe chàng nói:
“Ôi, đáng thương! Ôi, em tội nghiệp!”
Và khi chàng quay mặt
có một khoảng im lặng sâu
và tôi biết – chàng đã khóc.
Chàng không sờ tay lên vải liệm
không lật tấm khăn che mặt tôi
không nắm lấy tay tôi
cũng không sờ đầu tôi làm nhăn nếp gối.
Chàng chẳng yêu tôi khi tôi còn sống
Nhưng khi tôi chết rồi
chàng lại xót thương tôi.
Và êm ái biết bao
khi biết chàng vẫn ấm
Mặc dầu tôi – đã lạnh vô cùng!