Thơ » Nga » Boris Kornilov
Усталость тихая, вечерняя
Зовёт из гула голосов
В Нижегородскую губернию
И в синь Семёновских лесов.
Сосновый шум и смех осиновый
Опять кулигами пройдёт.
Я вечера припомню синие
И дымом пахнущий омёт.
Берёзы нежной тело белое
В руках увижу ложкаря,
И вновь непочатая, целая
Заколыхается заря.
Ты не уйдёшь, моя сосновая,
Моя любимая страна!
Когда-нибудь, но буду сновая
Бросать на землю семена.
Когда хозяйки хлопнут ставнями
И — отдых скрюченным рукам,
Я расскажу про город каменный
Седым угрюмым старикам.
Познаю вновь любовь вечернюю,
Уйдя из гула голосов
В Нижегородскую губернию,
В разбег Семёновских лесов.
Nỗi mệt mỏi lặng lẽ, buổi chiều tà
Gợi lên từ những tiếng lao xao
Vang tới vùng thành phố hạ lưu
Và cảnh xanh thắm của những cánh rừng Xê-miô-nôv.
Tiếng động (reo) của thông và tiếng cười của hoàn diệp liễu
Lại lướt trên những thảm cỏ chen giữa rừng.
Tôi hồi tưởng những chiều tà xanh tím
Và đụn rơm toả khói.
Thân trắng của bạch dương trìu mến
Tôi nhìn thấy trong tay thợ làm thìa,
Và lần nữa chưa đụng đến, vẫn vẹn nguyên
Ánh bình minh lung linh.
Mi đừng biến đi, miền đất trồng thông của ta,
Quê hương yêu dấu của ta!
Lúc nào đó ta sẽ lại tới
Gieo xuống đất những hạt giống.
Khi các bà nội trợ đóng sầm cửa chớp
Là lúc những cánh tay co quắp nghỉ ngơi,
Tôi sẽ kể chuyện về thành phố xây bởi đá
Cho những người già đầu bạc vẻ ưu tư.
Tôi lại cảm nhận [sâu xa hơn] tình yêu buổi chiều tà,
Khi rời khỏi những tiếng lao xao
Vang tới vùng thành phố hạ lưu,
Và khoảng dài những cánh rừng Xê-miô-nôv.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi bangbh ngày 25/01/2013 15:18
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi bangbh ngày 25/01/2013 22:13
Nỗi mệt mỏi lắng đọng, lúc chiều tà
Gợi lên những tiếng thở than văng vẳng xa
Vang mãi tới lưu vực sông Von-ga hạ
Và những cánh rừng Xê-miô-nôv xanh bao la.
Tiếng thông reo và hoàn diệp liễu cười nghiêng ngả
Lay động những thảm cỏ chen giữa rừng già.
Tôi hồi tưởng những chiều tà xanh màu lá
Và đụn rơm toả khói bảng lảng xa.
Khúc gỗ trắng của bạch dương trìu mến
Tôi nhìn thấy trong tay thợ làm thìa,
Lại ẩn chứa vẹn nguyên, như hiện diện
Ánh bình minh lung linh muôn sắc tía.
Mi đừng biến đi, miền thông xanh bao đời,
Quê hương yêu dấu của ta ơi!
Dù thế nào sẽ có ngày ta lại tới
Gieo xuống đất này những hạt giống sinh sôi.
Khi các bà nội trợ đóng sầm cửa chớp
Là lúc những cánh tay mỏi khớp nghỉ ngơi,
Tôi sẽ kể chuyện về thành phố xây bởi đá
Cho những người già đầu bạc trải đời.
Tôi càng thấm thía tình yêu buổi chiều tà,
Khi rời khỏi những tiếng thở than văng vẳng xa
Vang mãi tới lưu vực sông Von-ga hạ,
Và những cánh rừng Xê-miô-nôv chạy dài xa.