Đăng bởi hongha83 vào 16/10/2018 09:15
В този век на бетона, машините и радиото,
на главоломните рушения и луди дирения,
на хаоса и неизбистреното утре,
в тази страна — праг между Изтока и Запада,
кръговрат на войни и бедствия,
дето хората живеят за кора хляб и педя земя,
какво е нашата безполезна лирика, мои братя?
— Жалкия вой на бездомните псета към луната…
Така и ние ще издъхнем някоя нощ прокълнати
и ще ни смете на утрото автоматичната метла,
когато ранните петли пробудят градове и села…
Но криви ли сме ние, че сме родени не вчера или утре — а днес,
не под западните сини светлини на живака,
не под екзотичните лъчи на тропика на Рака —
а тук, дето всички ветрове платната ни надуват
и се кръстосват разноцветни знамена?
Криви ли сме, че в нашата балканска кръв плуват
белите атоми на славянския сантиментализъм
и червените — на примитивните татарски племена?
Ето: ние сънуваме милионнотонните транзатлантически параходи
и океанските пълноводия.
Тачим
стоетажните нюйоркски небостъргачи.
Мечтаем под песента на аеропланните перки,
танцуваме в ритъма на запалените мотори,
пред отворените предаватели вдъхновено говорим —
и заспиваме под успокоителните „ОК“,
идещи от австралийските колонии…
Но в устата си усещаме още вкуса на дивия лов
и аромата на горска мед.
Душата ни се отваря в топлите нощи по сенокос,
изпразненото ни сърце намира още мъка за изгубената любов,
когато — друсани по неравния планински път,
под едрите юлски звезди,
сред светулките и пеещите щурци
и уханията на зрелите полски треви —
отиваме към шумящите балкански гори,
към поваления селски плет,
да излеем умората си в тихия бащин кът
и скръбта си в топлия майчин скут…
И ето защо казвам: — Ще умра доволна и без болка,
ако успея, като жена и поетка,
да разкрия пред света сърцето си, поне толкова,
колкото младото жълто канарче в телената клетка
над главата ми в ресторанта,
в паузите, когато си почива джазбанда!…
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Trong thế kỷ này của bê tông, máy móc, điện đài
của những sự tàn phá kinh hồn, những phát minh hăm hở
của sự hỗn độn, và của ngày mai chưa sáng tỏ
ở nước tôi, cái ngưỡng cửa giữa Đông và Tây
một chuỗi những cuộc chiến tranh và thảm hoạ thiên tai
nơi những con người sống với một mẩu bánh mì và một rẻo đất con bé tí!
Vậy thì ích gì đâu những vần thơ trữ tình của chúng ta bạn nhỉ
Chúng ta sẽ khốn khổ thở hắt ra trong một đêm nào đó
Như tiếng tru thê thảm của những con chó hoang sủa trăng
và chúng ta sẽ bị cái chổi vô hình của ban mai quét sạch
vào cái lúc những con gà đầu tiên gáy lên khắp các làng mạc phố phường
Nhưng có phải lỗi của chúng ta nếu chúng ta không sinh ra hôm qua, ngày mai mà lại đúng hôm nay
Không phải sinh ra ở phương Tây, dưới ánh sáng xanh của sao Thuỷ
Không phải sinh ra dưới ánh nắng lạ lẫm của vùng nhiệt đới, có chùm sao phương bắc
mà lại sinh ra ở đây, nơi tất cả những ngọn gió thổi căng các cánh buồm
Và nơi các maùu cờ khác nhau đã bắt gặp nhau luôn
có phải lỗi ở chúng ta, nếu trong dòng máu ban-căng chuyển động
những nguyên tử trắng của tình cảm
và những nguyên tử hồng của những bộ lac tác-ta hoang dã?
Thế đó: chúng ta ước mơ những con tài hàng triệu tấn vượt đại tây dương
và những con nước triều mênh mông biển lớn, chúng ta chiêm ngưỡng
Những toà nhà chọc trời hàng trăm tầng của Niu Oóc
Chúng ta ước mơ, trong tiếng hát những cánh quạt máy bay
Nhưng mỗi chúng ta còn giữ cái vị của thú hoang bị giết
và hương mật ong của những cánh rừng
trái tim dốc rỗng của chúng ta còn đau về mối tình đã mất
Khi trên những con đường núi xóc xạc, đá dăm lởm chởm
dưới những ngôi sao tháng bảy nhìn rõ to
giữa những con đom đóm và tiếng hát ve sầu
và những ngọn cỏ chín thơm trên những cánh đồng bát ngát
Chúng ta đi về phía những cánh rừng Ban-căng đang xào xạc
đến những bờ rài cổ lỗ ngả nghiêng
để trút hết nỗi mệt nhọc nơi tổ ấm của cha
và nỗi buồn lo trong hơi ngực ấm của mẹ
Và vì thế nên tôi mới nói - tôi sẽ chết yên lòng và êm ả
nếu tôi có thể, là một phụ nữ, một nhà thơ
mở rộng hết tìm tòi, trước cõi đời hay ít nhất
như một con chim ca-na-ri bé nhỏ đang hát trong lồng sắt
trên đầu tôi, trong một khách sạn
giữa những lúc lặng im của dàn nhạc trống rập rình