Сбогом, тих крайокеански кът, не ще те видя никога вече,
като сън, най-любимия сън в моя жребий, мина това лято
сред твоите пясъци и необзорни хълмове, дето вечер
слънцето бавно слиза - да огрее всяко стръкче на тревата.
За последен път в косите ми свири твоя неукротим вятър.
За последен път пия твоя въздух - солен и гъст като течен.
За последен път пред нозете ми приливът залива скалата
с фонтани, пред които даже версайлските остават далече...
Няма вече да дойда под сянката на мелницата крилата,
край която нацъфтелият ajonc свети като чисто злато,
да сляза пак по каменнита стъпала и да викна лодкаря.
Няма нощем да ме будят играещите рефлекси от фара,
нито в зори - гласовете на рибарите, които отплуват.
Утре вече - аз ще бъда пак на път, а ти - само сън сънуван...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Tạm biệt em góc im ắng của đại dương, nơi không bao giờ tôi còn gặp lại
Như một giấc mơ, giấc mơ đẹp nhất của đời ta là mùa hạ năm nay
Ta được sống giữa những bãi cát và những ngọn đồi xa xa khi chiều đến
Mặt trời xuống chậm dần để có thể chiếu ngời từng ngọn cỏ, lá cây
Lần cuối cùng, trong tóc tôi, ngọn gió ngang tàng rít mạnh
Lần cuối cùng, tôi uống không khí mặn mà, đậm đặc như một bụi cây
Lần cuối cùng, dưới chân tôi, với đá ghềnh, thuỷ triều đang nô giỡn
Những tia nước đùa bắn vọt lên còn đẹp hơn cả những vòi phun nước ở Vecxay
Tôi sẽ không còn đến dưới bóng mát cối xay gió
Cây lau cạnh đó ánh ngời như vàng trong
Cũng không xuống các bậc thang để gọi bác chèo thuyền
Tôi sẽ không còn được thức giấc giữa đêm khuya với ngọn hải đăng đang nhảy múa
hoặc vào lúc rạng đông với tiếng những người đánh cá ra khơi
Mai sớm, tôi lại sẽ lên đường rong ruổi, còn em, mãi mãi em là giấc mơ, ta được sống nơi đây