Bản dịch của Vũ Minh Am

Bến Vị giang từ khi chia biệt
Bỗng núi mây mờ mịt xa xăm
Vào triều, sung Viện Hàn lâm
Việc công mải miết bút không dám rời
Ngoảnh nhớ bạn phương trời quê cũ
Chưa được ngày thư thả thong dong
Nghe tin các bạn đồng song
Dùi mài kinh sử chờ mong đến ngày
Chí đã rắp đường mây rộng bước
Hội đăng khoa cá vượt Vũ môn
Đương khi mê mải luận bàn
Trầm ngâm, chợt muốn dặm ngàn ruổi rong
Đường hiểm trở ngăn sông cách núi
Bước gian nan, an ủi nào ai
Hy Tăng tôi vốn bất tài
Lại nhiều thô vụng trước nơi bệ rồng
Cha trị nhậm tận vùng biên tái
Mẹ tuổi già như chuối chín cây
Nhớ thương vóc hạc hao gầy
Tình riêng đau đáu khôn khuây nỗi niềm
May còn được bạn hiền lui tới
Nghĩa đồng liêu thăm hỏi, tâm tình
Khi tôi phó nhậm Thăng Bình
Phương Nam mười dặm trường đình tiễn đưa
Sông Đà giang nhấp nhô sóng cả
Cửa Hùng quan vách đá dăng thành
Ngoảnh đầu nhìn lại đế kinh
Trời xanh thăm thẳm núi xanh trập trùng
Dân bản hạt trước từng dấy loạn
Nay đói nghèo tiếng oán lời than
Vận trời, giữa tiết Nguyên dương
Ruộng khô, lúa héo thảm thương trăm bề
Xem tình thế nhường kia khốn khó
Sớm liệu trù kế vỗ yên dân
Phóng tài hoá thu nhân tâm
Qua cơn cùng quẫn sẽ dần mở mang
Lòng chẳng quản đảm đang gánh nặng
Không dễ dàng cũng chẳng khó khăn
Bồi hồi đạo nghĩa quân thân
Nửa phần thờ chúa, nửa phần nhớ cha
Chữ Cương thường, Nước - Nhà đều trọng
Lẽ riêng chung phải gắng đôi đường
Mỗi người riêng biệt một phương
Tiêu dao trang sách cung đàn làm vui
Nhớ bạn hữu từ thời niên thiếu
Hình ảnh thường nương níu khó quên
Thư sao kể hết nỗi niềm
Cầu xin hai chữ bình yên đôi đàng