Những dòng sông đang dần nhỏ lại
những thành phố nhỏ lại
Những khu vườn tuyệt mỹ phô ra
những gì trước đây chúng ta chưa hề nhìn thấy
bụi và những lá cây tật nguyền
Khi bơi qua hồ lần đầu tiên
tôi tưởng hồ rộng lắm
Hôm nay, nếu như còn bên hồ đứng lặng
tôi sẽ nghĩ đó chỉ là chiếc đĩa con đựng xà phòng cạo râu
giữa những tảng băng và cây bách xù
Với tôi khu rừng bên làng Halina vẫn còn nguyên sinh
với mùi của chú gấu cuối cùng vừa bị giết
giữa những cây thông thấp thoáng cánh đồng
Những gì từng là riêng tư
giờ trở thành mẫu hình chung một loại
Thậm chí trong giấc mơ
ý thức cũng đổi thay màu sắc ban đầu
Nét mặt cũng tan ra
như những con búp bê bằng sáp được hơ vào ngọn lửa
Có ai chấp nhận trong gương chỉ có một con người?

Berkeley, 1963

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]