Mỗi một người đều có khoảng trời riêng,
Mình không thể vượt ra, người khác không vào đấy.
Tôi có những bí ẩn thẳm sâu trong ấy.
Em không hiểu tôi, tôi cũng chẳng trách em.

Mỗi một người đều có một vết thương,
Nông hay sâu, băng bó lên, sẽ như là không có.
Tôi lấy máu đỏ tươi bôi lên chỗ đó.
Em không biết tôi, tôi cũng chẳng trách em.

Mỗi người đều có tình yêu bằng chính con tim
Bằng sức, bằng tâm hồn, buồn thương và cảm động
Ở nơi đó, tôi giấu một tâm tình cháy bỏng.
Tôi chẳng trách em khi em chẳng hiểu tôi.

Mỗi người đều có dòng lệ tuôn rơi
Nước lạnh uống, lên men thành nước mắt.
Ở nơi đó, tôi gom nhiều oan ức
Em không hiểu tôi, tôi chẳng trách em đâu.

Mỗi người đều bày tỏ những lo âu,
Những buồn phiền, lại chứa đầy kiên cường và chân thật
Ở nơi đó, tôi đặt những lời tình cảm nhất.
Em không hiểu tôi, tôi chẳng trách em nhiều.

Em chẳng bao giờ thấy tôi dành cho em cả một tình yêu,
Vì chỉ những lúc không gặp em tôi mới yêu em nhất.
Em cũng chẳng bao giờ thấy tôi cô độc,
Vì chỉ khi không gặp em tôi mới thật cô đơn.

Có lẽ tôi đã giấu đi những nỗi đau buồn.
Có lẽ tôi an ủi vết thương lòng đau xót.
Từ mưa dầm tới mùa xuân, tôi qua bao gió sương, bùn đất.
Trên đường đi, nếu em hiểu tôi thì sẽ thật tuyệt vời!