Trong vùng kẽm, mây mưa quá đỗi,
Khi thu về thêm nỗi bức oi.
Trời xa, Bạch Đế chiều rồi,
Nước sâu bóng Di Lăng thời hiện ra
Làm thân khách khi già thấy khổ,
Về tây nam mừng có bạn thân.
Vượn rầu quanh quất kêu than,
Nhớn nhác chim nhạn lạc đàn bơ vơ.
Ốm đau nằm mà mơ cây ngọc,
Cửa sổ nhòm thẳng góc ngọc thằng.
Thông xanh không rụng mùa đông,
Bể biếc bát ngát một vùng lăn tăn.
Nhớ năm trước bình văn gặp hội,
Danh các ông đã nổi bên trên.
Nhà tôi danh tiếng cũng liền,
Người đời xưng tụng bậc hiền túc nho.
Khi thái hậu đứng lo việc nước,
Bao người tài đều được mời ra.
Nơi thâm sâu, sạch quỉ ma,
Côn, bằng tới đậu sa đà thềm vua.
Xuân, bầu rượu tiệc đưa tiếp đãi,
Hạ, chiếu băng ngồi đội ơn sâu.
Soạn văn bút có năm mầu,
Đèn hoa cúc, điện tía cao treo đầy.
So Lư, Vương, sánh tày chăm chỉ,
Ngang Trử, Tiết viết vẽ tài hoa.
Ông anh danh thật chẳng nhoà,
Thân tôi vò võ chẳng qua cửa nào.
Gần đây thói phong lưu thử sống,
Bèn theo trăng ngay vũng kẽm này.
Vó tung, ngựa ký mới hay,
Ưng xanh gãy cánh tài bay mới tường.
Theo sách vở vẫn thường quá trễ,
Lý tưởng kia đáng để mà noi.
Gặp nhau ngâm vịnh một vài,
Sầu xa quê mới có hồi tan cho.
Vết hằn nọ biết nhờ ai gỡ,
Chút riêng tư thôi chỉ tự thương.
Thần lửa bay sát sau lưng,
Thắng trận sửa tội xâm lăng rất nhiều.
Khéo mang lại mục tiêu bỏ lỡ,
Trăm vạn tầng nơi đó đáng treo.
Bạc đầu nỗi hận còn đeo,
Trúc xanh ai kẻ được nêu tên rồi.
Suy nghĩ lại những lời xỉa xói,
Đem lời ca an ủi chìm, ngoi.
Tuổi trẻ vốn đã rối bời,
Thế mà lẽo đẽo việc đời cứ mang.
Thứ sử, chư hầu thường quí trọng,
Lang quan nhiều kẻ ngóng được làm.
Gác mây xa cách Phan An,
Hoàng Bá bao tập công văn xếp đều.
Con sói non bò kêu trên đá,
Sóc đói lòng sỉ vả dây đằng.
Cầu đạo sĩ về thuốc thang,
Ngày tận thế, hỏi Hồ tăng tro tàn.
Ghế đen dựa mãi sờn da mỏng,
Trâm ít cài mũ trắng nghênh ngang.
Ở rừng thấy tổ kiến càng.
Ăn ruộng may có lưới giăng cá đồng.
Gân với sức đều cùng suy thoái,
Kiếp lênh đênh tránh khỏi lo âu.
Có hồi Bách Lý cầm đầu,
Y hệt như Lục An châu tiếp quyền.
Trong túi mới thuỷ ngân lóng lánh,
Thuốc đan sa thấm lạnh trên cân.
Xin cầu sống mãi cây xuân,
Trời Kỷ không sập đâu cần phải lo.
Luyện gân cốt để cho tính dịu,
Cán dáo mòn hứng chịu dàn quân.
Dưỡng sinh rốt cục ăn năn,
Dẹp loạn phải kiếm nguyên nhân mà trừ.
Việc trị dân khư khư nói láo,
Chốn văn chương ngượng ngạo phục tòng.
Cứ ngâm thơ Lỗ thoả lòng,
Riêng ham nốc rượu như sông Thằng mà.
Sao viết chữ ''chà chà", lên thế,
Mịt mù tìm cách né tên bay.
Sông hồ chim trắng có đầy
Ruồi xanh trời đất cả bầy vo ve.