Ta đi vào. Phòng rộng bao la
lặng và trống, nền hoa lóng lánh
như sân trượt pa-tanh bỏ vắng
Không gian xám xịt sắc chiều tà

Tranh trên tường. Hình ảnh không hồn
những tấm khiên rồi những đĩa cân
những con cá, những tên lính tráng
một thế giới điếc câm, tán loạn

Tượng điêu khắc dựng trong trống không
chính giữa phòng, mỗi một chú ngựa
từ đầu, ta vẫn không trông
bởi cảnh trống rỗng thu hút ta hơn nữa

Còn yếu hơn tiếng vỏ ốc chùng chiềng
nghe tiếng nói, tiếng ồn thành phố
quay trong không gian vắng hoang vô độ
rì rầm kêu, tìm kiếm uy quyền

Còn việc khác. Cái việc xì xào
đến cắm chặt ở năm ngõ vào
ngũ quan ta, không thể vào được
Trong cốc lặng im, cát đà trôi tuột

Đến lúc phải động đậy, trổ tài
Gần con ngựa, nó thật là to tát
đen như kim khí. Dáng oai
đứng đó, khi chúa nó đà đi mất!

Con ngựa bảo: "Ta là Độc Nhất
Ta đã đánh ngã ngựa cái trống-không từng cưỡi ta
Ta dần lớn lên. Đây chuồng của ta
Ta ăn sự lặng im mà nơi đây trải khắp"

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]