Bản dịch của Nguyễn Xuân Hoà

Em rạng rỡ như tuyết màu trinh trắng
Em trắng trong như thánh đường xưa
Tôi không tin đêm dài dằng dặc
Và những buổi tối dài triền miên

Và tôi cũng không muốn tin
Tâm hồn tôi đã từ lâu mệt mỏi
Rất có thể, du khách lỡ độ đường chậm trễ
Gõ cửa dừng chân nhà tháp gỗ của em

Vì những khổ đau kéo theo điều bất hạnh
Chính em là người tha thứ kẻ phụ tình
Rồi chính em lại dang tay níu kéo
Thôi thì cho hắn một mùa xuân xa xôi

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]