Tầng địa ngục thứ VIII. Vẫn ngục thứ tám: Bọn cố vấn gian giảo. Guido Montefentero và vai trò của Bonifasio VIII.

Ngọn lửa cháy thẳng và yên tĩnh,
Không nói gì nữa và đã rời xa chúng tôi,
Với sự chấp nhận của nhà thơ hiền hậu.

Sau đó một ngọn lửa khác tiến đến,
Khiến chúng tôi quay mắt về đỉnh của nó,
Theo âm thanh không rõ phát ra từ đâu.

Con bò đảo Sisilia rống lên trước hết,
Mà cũng là hợp lý, đó là tiếng kêu than,
Của chính kẻ, với cái giũa của mình, đã tạo ra nó.

Nó rống như tiếng thét của kẻ bị nhục hình,
Thật đến mức như chính nó bị nỗi đau xâu xé,
Mặc dầu nó được làm bằng đồng thau!

Ở đây cũng vậy, vì không có lối ra,
Những lời sầu thảm từ trong đám lửa,
Được thể hiện bằng ngôn ngữ của lửa.

Nhưng từ khi chúng tìm được lối đi,
Lên đỉnh ngọn lửa và được ban sự rung động,
Tiếng nói phát ra chỗ chúng đi qua.

Chúng tôi nghe được: - "Hỡi người mà tiếng nói của tôi hướng tới.
Cái người hồi nãy nói tiếng Lombardia,
Bây giờ, hãy đi đi, ta không phiền ngươi nữa".

- "Có lẽ vì tôi đến quá muộn,
Nhưng hãy vui lòng nán lại trò chuyện cùng tôi".
- "Tôi bằng lòng, anh thấy đấy, tuy rằng tôi đang cháy.

Nếu ngươi mới rơi vào thế giới mù tối này,
Từ vùng đất la tinh êm dịu,
Tôi đã mang đến đây cả lỗi lầm.

Xin cho biết Romagna đang hoà bình hay chiến tranh?
Vì tôi đến từ các núi non nơi đó,
Giữa Ocbino và ngọn đồi từ đó phát tích sông Tevere,"

Nghiêng người về phía đáy hồ, tôi lắng nghe chăm chú,
Khi vị chúa tể đụng vào sườn tôi,
Và bảo: - "Con nói đi, anh này là người La Tinh".

Và tôi, đã sẵn câu trả lời,
Không chút chậm trễ, tôi liền nói:
"Hỡi âm hồn đang ẩn náu dưới kia.

Romagna của ngươi, nay cũng như trước,
Chưa bao giờ không có chiến tranh, trong tâm can bọn bạo chúa,
Nhưng chiến tranh thực sự thì không có để thông báo.

Ravenna vẫn thế từ nhiều năm nay,
Con đại bàng Polenta ấp ủ nó khá tốt,
Với đôi cánh của nó, chở che cho cả Servina.

Vùng đất xưa kia đã hứng chịu nhiều thử thách,
Và đã từng làm đổ máu quân Pháp,
Vẫn sống yên bình dưới các vuốt xanh.

Con chó ngao già Verutchio và con của nó,
Đã cho Montagna một vố đau,
Như thường lệ, đã cấu xé ở đó con mồi của chúng.

Các thành phố Lamone và Xanteno,
Thuộc quyền cai trị của con sư tử nhỏ nằm trong ổ trắng,
Cứ hè sang đông lại thay phe phái.

Và thành phố nằm bên sông Savio,
Giữa đồng bằng và núi non,
Vần sống giữa tự do và chuyên chế.

Bây giờ hãy nói ngươi là ai, tôi cầu xin người đấy,
Đừng quá khe khắt với chúng tôi hơn những kẻ khác,
Và để cho tên tuổi ngươi lưu lại lâu dài trên mặt đất."

Sau một lát gầm gừ theo cách của nó,
Ngọn lửa lắc lư bên này, bên kia,
Rồi cất tiếng thì thào:

"Nếu ta tin rằng câu trả lời của ta,
Tới một người sẽ được trở về nơi trần thế,
Thì ngọn lửa này sẽ ngừng lại và không lay động nữa.

Nhưng nếu điều mọi người nói là đúng,
Chẳng bao giờ có ai, mà từ vực thẳm này, mà còn sống trở về,
Ta sẽ trả lời ngươi mà chẳng sợ bị ô danh!

Ta là quân nhân, rồi là thầy tu,
Ta tin có thể chuộc lại lỗi lầm đã mắc,
Và tất nhiên niềm tin của ta được thực hiện.

Nếu không có một đại giáo chủ - cầu cho ông ta gặp đại hoạ,
Lại kéo ta trở lại những tội lỗi ban đầu,
Thế nào, và tại sao ta muốn ngươi nghe hết.

Khi ta còn thể xác bằng xương bằng thịt,
Do mẹ ta ban cho thì các hành vi của ta,
Chẳng phải của sư tử mà là của một con cáo.

Mọi mưu mẹo và lối đi khuất tất,
Ta biết tuốt và nâng thành nghệ thuật,
Danh tiếng ta vang đến tận cùng trái đất.

Khi ta tự thấy mình đã đến lúc,
Của cuộc đời mà mỗi chúng ta,
Nên thu buồm và cuộn lại các dây thuyền.

Những gì tới đó đã khiến ta thích thú, lại đè nặng lên ta.
Ăn năn và hối hận ta đi làm thầy tu,
Ôi! Điều đó tốt cho ta biết bao!

Bấy giờ ông hoàng của những người Farisei mới,
Mở cuộc chiến tranh gần Laterano,
Không phải chống người Sarasin cũng chẳng chống người Do thái.

Vì tất cả kẻ thù của ông đều là người Cơ đốc giáo,
Vì đâu có ai đã chiến thắng ở Arcri,
Hay làm cò đất ở Sondovan!

Ông chẳng kể gì tới chức vụ tối cao và sứ mệnh thiêng liêng,
Đối với ta ông cũng chẳng kể gì,
Cả sợi dây của dòng tu đã làm cho người đeo nó gầy đi.

Giống như hoàng đế Cottantin cho tìm Giáo hoàng Silvettero,
Trên đỉnh núi Siratti để chữa bệnh hủi cho mình,
Con người ấy yêu cầu ta làm thầy thuốc.

Để chữa cho ông ta khỏi cơn sốt kiêu ngạo,
Ông hỏi ta lời khuyên và ta im lặng,
Bởi với ta, lời của ông như của một anh say.

Ông ta nói: - Từ trong tim, con đừng sợ,
Ta xá tội trước cho con, để bảo cho ta biết,
Làm thế nào để đè bẹp thành Pennettorino?

Ta có thể mở và đóng cửa nhà trời,
Như con biết, có đến hai chìa khoá,
Mà người tiền nhiệm của ta đã không dám giữ."

Những lời lẽ nghiêm trọng ấy khiến ta nghĩ rằng:
Nếu cứ im lặng mãi sẽ là điều tệ hại nhất,
Và ta đã nói: - "Trình cha, nếu Người xá cho con.

Mọi tội lỗi mà con đã mắc…
Cha cứ hứa nhiều mà nên thực hiện ít,
Thì người sẽ chiến thắng trên ngôi vị tối cao.


Về sau, Thánh Francesco có đến tìm ta,
Khi ta đã chết, nhưng một trong những hắc thần,
Đã thưa với Thánh: - "Xin chớ mang nó đi, chớ gây cho nó điều hại nữa,

Nó phải nhập bọn với các nô lệ của thần,
Vì đã dâng những lời khuyên phản bội,
Từ lúc đó, thần đã túm tóc nó rồi!"

Vì không hối hận thì không được xá tội,
Dục vọng và hối hận không thể cùng đi,
Mâu thuẫn đó mãi mãi không thể dung hoà.

Ôi, khốn nạn thân ta, ta đã tỉnh ngộ,
Khi vị thần đó túm lấy ta vào bảo:
Có thể ngươi không nghĩ ta là nhà logic học.

Rồi dong ta đến trước quỷ Minot,
Quỷ này quấn đuôi tám vòng quanh tấm lưng rắn chắc,
Giận giữ cắn đuôi và nói:

"Những tên này phải để lửa tha đi,
Và ngươi thấy đấy, ta đang ở đây để bị hành tội,
Ăn vận như thế này, ta vừa đi vừa oán hận."

Khi đã kết thúc câu chuyện đó,
Ngọn lửa rời xa dần với vẻ cực kỳ đau đớn,
Vừa đi vừa lay động đỉnh lửa nhọn.

Thầy hướng đạo và tôi lại đi tiếp,
Trên mỏm đá đến đỉnh cầu khác,
Bắc qua cái hô, nơi đang phải trả nợ,
Những tên phạm tội gieo rắc sự bất hoà.