Bản dịch của Nguyễn Văn Bỉnh

Anh bao giờ cũng đứng nép một bên,
Nhưng mắt anh vẫn bừng lên sáng chói.
Đôi mắt ấy với em như muốn nói,
Rằng anh đang mong đợi được gặp em.

Em đã ngắt một đoá hoa đồng nội,
Rồi cài lên chiếc áo cánh trắng màu.
Em mong đợi gặp anh đã từ lâu,
Chỉ không muốn là người đầu dấn bước.

Nghĩa là anh phải là người đến trước,
Bản thân anh tự lo liệu mọi điều.
Không thì đường sẽ đổi hướng, đổi chiều,
Sẽ bay mất và tình yêu không trở lại.

Đừng lãng phí giây phút quý giá này,
Ngày gặp mặt hẹn ngay đi anh nhé.
Xin nhớ rằng, có bao chàng trai trẻ
Luôn quẩn quanh và để ý đến em.